Tần Thâm bán thảm, nhưng không bán thảm một cách lộ liễu.
Anh là kiểu âm thầm, nhẹ nhàng, như mưa xuân thấm vào đất.
Nhưng chính sự âm thầm ấy lại khiến người khác cảm thấy áy náy đến khó chịu.
Trong thời gian tiếp theo, Tô Mạt đã phải trải qua không dưới mười lần những tình huống tương tự.
Cuối cùng, vào một đêm trời tối gió lớn, cô không thể chịu đựng thêm nữa, bùng nổ.
Giọt nước tràn ly chính là Hàn Kim Mai.
Bà ngoại nghiêm khắc nhắc nhở cô: “Mạt Mạt, cháu có thể không thích thằng bé Tiểu Tần, nhưng đừng làm khó nó, đừng để nó mất mặt.”
Không phải!!
Cô từng làm khó anh lúc nào?
Cô từng khiến anh mất mặt khi nào chứ?!
Tại bệnh viện, Tô Mạt sợ bà ngoại tức giận nên không dám phản bác.
Ra khỏi bệnh viện, cô xách túi ngồi vào ghế phụ trong xe của Tần Thâm, cong môi cười lạnh: “Tần Thâm, anh cố tình giăng bẫy tôi phải không?” Tần Thâm không cảm xúc, trả lời lệch trọng tâm: “Tối nay muốn ăn gì?”
Tô Mạt: “Chúng ta cần nói chuyện.”
Tần Thâm giọng trầm: “Nói gì?”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại không chút ý cười: “Tần Thâm, anh có thể đừng giả vờ nữa không?”
Đối mặt với sự mỉa mai của cô, Tần Thâm chỉ xoay vô lăng, im lặng.
Thời gian qua, Tô Mạt đã nghĩ rất nhiều.
Trong một số chuyện, quả thực cô có hơi áy náy với anh.
Nhưng chuyện tình cảm nam nữ, vốn là anh tình tôi nguyện, thật sự không cần phải làm mọi thứ rối tung lên.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ngay cả Song Kỳ mấy ngày gần đây cũng bóng gió nói với cô: “Chị Tô Mạt, nếu chị cũng thích anh Tần, chị đừng ngại em. Em thấy hai người thật sự rất hợp nhau.” Hợp nhau?
Hai người họ?
Cô lớn thế này, chưa từng nghĩ mình lại hợp với kiểu người như Tần Thâm.
Nói trắng ra, chẳng phải vì anh cứ thể hiện trước mặt mọi người rằng anh yêu cô sâu sắc, nên khiến ai cũng cảm thấy cô mà không đáp lại anh, thì thật quá đáng sao?
Sau lời của cô, Tần Thâm không lập tức trả lời.
Khoảng nửa phút sau, anh mới nhàn nhạt nói: “Có gì để về nhà nói.”
Mười mấy phút sau, xe dừng trước khu chung cư.
Tần Thâm đỗ xe, còn Tô Mạt đứng bên ngoài giúp anh canh chỗ.
Đợi anh đỗ xong xuống xe, cô tự nhiên đưa túi xách cho anh, ngẩng cằm kiêu kỳ, rồi xoay người đi trước, gót giày cao gót gõ từng nhịp rõ ràng.
Một lúc sau, cả hai đi thang máy lên lầu.
Vừa vào cửa, Tô Mạt đá phăng đôi giày cao gót, quay lại trừng mắt: “Tần Thâm, dạo này có phải anh hơi quá đáng rồi không?” Tần Thâm cúi người đổi giày, chỉ để lại bóng lưng: “Quá đáng ở đâu?”
Ánh mắt Tô Mạt rơi vào mái tóc ngắn gọn gàng của anh, mặt lạnh đáp: “Ở nhà và tiệm thì tránh mặt tôi, ở bệnh viện thì nhiệt tình chăm sóc bà ngoại tôi. Anh nghĩ người khác sẽ nghĩ gì?”
Tần Thâm không đáp.
Cô tiếp tục: “Hành động của anh khiến người ta cảm thấy tôi là một cô gái tồi, hưởng mọi sự tiện lợi anh mang lại nhưng cố tình trêu đùa anh.”
Thay xong giày, Tần Thâm đứng dậy, vẫn không nói gì, đi thẳng vào bếp.
Tô Mạt: “...”
Đây chính là cảm giác đấm vào bông mà người ta thường nói?
Giờ cô đã thấm thía.
Thành thật mà nói, rất bực bội.
Nhìn bóng lưng của anh, cô nhanh chóng bước theo, ngay cả dép cũng không thèm đi. Đôi chân trắng nõn đạp thẳng lên sàn gỗ, mấy bước đã đến cửa bếp.
“Tần Thâm, chúng ta đều là người lớn, vui vẻ rồi thì kết thúc. Không cần phải cố chấp như vậy.”
“Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nói sẽ yêu đương với anh.”
“Còn nữa, tôi là kiểu người ngoài nóng trong lạnh, anh đừng tưởng rằng...”
Cô chưa kịp nói hết, Tần Thâm quay lại, liếc mắt nhìn chân trần của cô. Sau đó anh bước tới, bế thốc cô lên, đặt thẳng lên bàn ăn.
Tô Mạt: “...”
Mùa hè chưa qua, Tô Mạt vẫn mặc váy dài.
Tần Thâm cao lớn, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn: “Nói xong chưa?”
Kể từ lần cuối cùng họ chấm dứt, cả hai chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.
Giờ đã mười mấy ngày trôi qua, khoảng cách đột ngột gần như vậy, trái tim cô bất giác thắt lại.
Nhưng tính cô là vậy, có thể thua nhưng tuyệt đối không chịu lép vế. Cô ngẩng đầu, nở nụ cười mỉa mai: “Tôi nói vậy, anh có hiểu không?”