Giọng nói lạnh lùng, quen thuộc khiến Phó Tiến cứng đờ cả người.
Mất vài giây, anh ta quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tần Thâm ngồi trên ghế cao trước tiệm xăm, điếu thuốc ngậm trên môi, cơ thể anh ta lập tức căng cứng.
Hai người nhìn nhau, Tần Thâm không nói một lời, đôi mắt dài hẹp nheo lại sau làn khói thuốc.
Một giây, hai giây, ba giây...
Phó Tiến cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đại sư huynh.”
Tần Thâm cười lạnh: “Đại sư huynh?”
Phó Tiến cắn răng: “Anh Năm.”
So với vẻ căng thẳng của Phó Tiến, Tần Thâm lại vô cùng thư thái. Anh lười biếng lấy điếu thuốc khỏi miệng, gạt tàn: “Những năm qua làm chó cảm giác thế nào?”
Câu nói nghe qua đã mang ý xúc phạm.
Ngẫm kỹ lại, càng cảm thấy xúc phạm nặng nề.
Nhưng Phó Tiến không dám phản bác: “Cũng... cũng ổn.”
Tần Thâm khẽ “ừ”, vẻ mặt nghiêm túc: “Dù sao thì, cậu cũng tìm được vị trí phù hợp với mình. Nói thật, từ khi cậu mới vào môn phái, tôi đã thấy cậu rất hợp làm chó.” Trái tim Phó Tiến đập loạn, nhưng nụ cười trên mặt không dám thu lại: “Anh Năm nhìn người lúc nào cũng chuẩn.”
Tần Thâm: “Tiếc là sư phụ mềm lòng, cứ khăng khăng coi cậu là người.”
Phó Tiến: “...”
Một lúc sau, Tần Thâm bảo Phó Tiến cút đi.
Phó Tiến cười gượng gạo, cáo từ rồi rời đi. Vừa lên xe, mặt anh ta liền biến sắc, đen kịt như than.
Tài xế thấy thế, hỏi han: “Tổng giám Phó, ngài không sao chứ?”
Phó Tiến giật phăng chiếc cà vạt trên cổ, ném sang một bên, giơ chân đạp vào ghế lái: “Lái xe đi, mẹ nó, có phải ngay cả anh cũng coi thường tôi không?”
Khi xe chạy được một đoạn, cơn giận của Phó Tiến dần lắng xuống. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Tôi vừa gặp Tần Thâm ở chỗ Tô Mạt.” Bên này, sau khi Phó Tiến rời đi, Tần Thâm dập điếu thuốc trên tay, đứng dậy.
Anh vừa định quay lại tiệm xăm, thì phía sau vang lên giọng vui vẻ của Song Kỳ: “Tần Thâm.”
Tần Thâm quay đầu, ánh mắt thâm trầm.
Song Kỳ nhảy chân sáo đến trước mặt anh, tay xách ba ly trà sữa, đưa một ly cho anh: “Mua cho anh này.”
Tần Thâm lạnh nhạt: “Không cần.”
Song Kỳ: “Anh vẫn còn giận em sao?”
Tần Thâm trầm giọng: “Tôi chưa bao giờ giận cô.”
Nghe vậy, đôi mắt Song Kỳ sáng bừng: “Ý anh là anh không còn giận em nữa?”
Nhìn Song Kỳ hoàn toàn không cùng tần số, Tần Thâm thản nhiên nói: “Song Kỳ, để sự nhiệt tình và kiên nhẫn của cô dành cho người xứng đáng.”
Song Kỳ ánh mắt ngấn lệ: “Anh chính là người em thấy xứng đáng mà.”
Tần Thâm nói thẳng: “Trong lòng tôi đã có người rồi.” Nghe câu này, khuôn mặt nhỏ của Song Kỳ sụp xuống: “Em biết, là chị Tô Mạt chứ gì.”
Tần Thâm không phản bác.
Song Kỳ bĩu môi, cô nhóc biết rõ tính cách của Tô Mạt, cũng thực sự thích chị ấy, không thể nói lời không hay, chỉ có thể thẳng thắn: “Chị Tô Mạt đẹp, dáng cũng chuẩn. Nhưng anh nghĩ chị ấy sẽ để ý đến anh à? Chưa nói đến gì khác, chỉ riêng điều kiện của anh, ngay cả sính lễ chắc cũng không lo nổi…”
Nói xong, cô nhóc cúi đầu, lại lẩm bẩm rất khẽ: “Thực ra em cũng không tệ, dáng người cũng tạm, quan trọng là em không chỉ thích anh, em còn chẳng cần sính lễ…”
Tần Thâm: “Song Kỳ…”
Giọng anh khẽ vang lên, Song Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt bừng sáng.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt lạnh nhạt của Tần Thâm bỗng trở nên u ám. Giọng anh khàn khàn: “Những điều cô nói tôi đều hiểu rõ. Tôi điều kiện kém, cô ấy không thể để ý đến tôi.”
Nhìn vẻ đau khổ mà cố kìm nén của anh, Song Kỳ ngẩn người.
Không phải.
Cô không có ý đó.
Cô chỉ muốn nói rằng mình và anh hợp nhau hơn, chứ không hề có ý đánh vào lòng tự trọng của anh.
Song Kỳ há miệng, định nói, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Tần Thâm đã quay người trở lại tiệm xăm.
Song Kỳ: “...”
Phía sau cô nhóc, Tô Mạt cũng vừa bước ra hít thở không khí: “...”
Một lúc sau, Song Kỳ quay lại, chạm mắt với Tô Mạt, hai người cùng cúi đầu, rồi lại cùng ngẩng lên.
Song Kỳ đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Chị Tô Mạt, có phải em nói khó nghe quá không?”
Tô Mạt: “Cũng tạm.”
Tô Mạt nội tâm: Những lời em nói chỉ là hạt cát thôi, so với chị thì còn thua xa. Thật sự là so sánh không nổi mà.