Cô ngủ lúc bốn giờ sáng, đồng hồ sinh học bị xáo trộn.
Mười giờ sáng, cô uể oải rời giường, chân nặng như đeo chì, bước ra phòng khách trong đôi dép lê, đi đến máy nước uống một cốc nước lạnh. Ý thức mơ hồ như bước trên bông lúc này mới dần tỉnh táo.
Cô lười biếng tựa vào máy nước, phóng tầm mắt quan sát căn nhà.
Phòng khách sạch sẽ sáng sủa, trên bàn ăn ở phòng ăn có đặt sẵn một phần bữa sáng, cửa phòng ngủ nhỏ mở, bên trong không có ai.
Xác nhận Tần Thâm không ở nhà, Tô Mạt hơi thẳng lưng, đặt ly nước xuống, không đυ.ng đến bữa sáng, quay về phòng ngủ làm thêm một giấc. Lần này cô tỉnh dậy đã là một giờ chiều.
Không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị cuộc gọi của Song Kỳ đánh thức.
Không mở mắt, cô đưa tay quờ quạng lấy điện thoại trên đầu giường, nhấn nghe: “Nói đi.”
Song Kỳ nói khẽ: “Chị Tô Mạt, có người tìm chị.”
Nghe giọng điệu cố ý hạ thấp của cô ấy, Tô Mạt lười biếng nhướn mày trong bộ đồ ngủ: “Cho vay nặng lãi?”
Song Kỳ ngớ người: “Hả?”
Tô Mạt trêu: “Không phải cho vay nặng lãi, vậy em cẩn thận như thế làm gì?”
Không thể phủ nhận, khả năng nhìn người của Song Kỳ… quả thực có chút bản lĩnh.
Nửa tiếng sau, Tô Mạt bắt taxi đến tiệm nhỏ.
Vừa quét mã trả tiền xuống xe, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên trong cửa kính. Nhận ra người tới, Tô Mạt đứng ngoài cửa nheo mắt, gót giày cao gót vang lên đều đều khi cô bước vào.
“Khách quý đấy.”
Tô Mạt chủ động chào, tiện tay đặt túi xách lên quầy.
Người đàn ông vừa thấy Tô Mạt, liền đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy vẻ niềm nở: “Tiểu sư muội.”
Tô Mạt cười nhạt: “Không dám nhận.”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Song Kỳ, bảo cô ấy đi: “Kỳ Kỳ, giúp chị mua ly trà sữa.”
Song Kỳ đáp: “Vị gì?”
Tô Mạt: “Chanh leo, không đường.”
Song Kỳ: “Ok chị.”
Trước khi rời đi, Song Kỳ kéo nhẹ tay áo cô, hỏi nhỏ: “Có cần em sang bên cạnh gọi người qua giúp không?”
Tô Mạt cong môi cười: “Sợ chị đánh chết anh ta à?”
Nghe vậy, mắt Song Kỳ đảo nhanh, lập tức hiểu ý, nói rất khẽ, chỉ đủ hai người nghe: “Đợi em, em đi hàn cửa lại cho chắc.”
Song Kỳ đi khỏi, trong tiệm chỉ còn lại Tô Mạt và người đàn ông niềm nở.
Người đàn ông mỉm cười, lấy từ túi ra một tấm danh thϊếp, như vô tình đưa cho cô: “Lâu rồi không gặp, sư huynh muội chúng ta ôn chuyện.”
Tô Mạt cúi mắt nhìn danh thϊếp trong tay anh ta, không nhận, cười khẩy: “Phó Tiến, giám đốc kinh doanh ‘Nhất phẩm các’.”
Trước thái độ khinh miệt của cô, Phó Tiến không hề để bụng, trái lại còn tiếp tục giữ khuôn mặt dày, chìm đắm trong ký ức xưa.
“Tôi nhớ trước đây, trong các sư huynh muội, quan hệ chúng ta là tốt nhất.”
“Em luôn đi theo tôi, gọi tôi là nhị sư huynh.”
“Hồi đó, ngay cả chuyện em hẹn hò với Tưởng Thương, người đầu tiên em kể cũng là tôi, tôi còn…”
Phó Tiến chưa nói xong, đã bị Tô Mạt cắt ngang bằng nụ cười lạnh: “Phó Tiến, anh quên rồi à? Anh đã bị đuổi khỏi sư môn rồi.”
Nghe lời này, sắc mặt Phó Tiến đột ngột thay đổi.
Tô Mạt nói tiếp: “Ngày đó thông đồng với công ty nước ngoài, để lộ toàn bộ những gì sư phụ truyền dạy cho anh. Tôi rất tò mò, anh làm sao có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi?”
Nói xong, không đợi anh ta đáp, cô tiếp tục mỉa mai: “Đây chẳng lẽ là kiểu ‘không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ’ mà người ta hay nói?”
Bị Tô Mạt châm chọc, mặt Phó Tiến lúc đỏ lúc trắng.
Một lúc sau, anh ta đặt tấm danh thϊếp xuống, điều chỉnh cảm xúc, gương mặt lộ vẻ đau lòng: “Mạt Mạt, chuyện ngày xưa thực ra có hiểu lầm. Tôi biết, bây giờ em vẫn còn giận, giải thích bao nhiêu em cũng không nghe. Thôi thì tôi để danh thϊếp ở đây, khi nào nghĩ thông, hãy gọi cho tôi.”
Dứt lời, Phó Tiến xoay người rời đi, khi đi ngang qua Tô Mạt, anh ta dừng bước, nói: “Mạt Mạt, nhị sư huynh không muốn thấy em chôn vùi tài năng của mình ở một huyện nhỏ thế này. Dù là công ty nước ngoài hay trong nước, chỉ cần có thể quảng bá văn hóa dân tộc, đó đều là công ty tốt, đúng không?”
Nghe vậy, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn anh ta, cười khẩy: “Theo lời anh, dẫn dắt nhân dân đến phồn vinh là quốc gia tốt, vậy sao chúng ta không giúp họ thống nhất?”
Phó Tiến: “…”
Phó Tiến bị Tô Mạt chửi cho không ngẩng nổi đầu.
Mặt mũi bẽ bàng, chân bước xiêu vẹo.
Vừa ra khỏi cửa, anh ta vừa kéo cổ áo, cố xả giận. Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Phó Tiến, lâu rồi không gặp.”