Vừa Ý Em

Chương 79: Đào hố, tự nhảy



Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt lấp lánh của Tô Mạt sắc bén như dao.

L*иg ngực vốn đã phập phồng nay càng nhấp nhô mạnh hơn.

Không rõ là vì tức giận hay bị cuốn vào cảm xúc nào khác.

Tô Mạt gần như bước ba bước thành hai, đi đến trước mặt Tần Thâm, rồi giật phăng hóa đơn thanh toán từ tay anh.

Động tác nhanh như gió, không làm Tần Thâm giật mình nhưng lại khiến Vu Quyên đứng bên cạnh sợ đến rùng mình.

Vu Quyên trừng lớn mắt, há miệng định mắng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tô Mạt thì lập tức nghẹn lời.

Cô gái này rất cứng đầu, đừng nhìn vẻ ngoài im lặng không lên tiếng thường ngày, một khi nổi giận thì ai cũng không nể mặt.

Vu Quyên còn tưởng hai người họ là cặp đôi nhỏ đang giận dỗi, bèn hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi trước.

Vu Quyên vừa rời đi, Tô Mạt mặt lạnh nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm bình thản nói: “Thanh toán trước đi, bà ngoại vẫn đang đợi truyền dịch.”

Tô Mạt cười mỉa: “Bà ngoại?”

Là bà ngoại anh sao?

Gọi thân thiết quá nhỉ.

Trước lời châm chọc của Tô Mạt, Tần Thâm không đáp, chỉ đứng thẳng lưng trước mặt cô, vẻ mặt ngay thẳng.

Hai người nhìn nhau một hồi, Tô Mạt tiến lên một bước, dùng ngón tay thon dài chọc vào ngực Tần Thâm: “Tần Thâm, tôi nhắc lại lần cuối, chúng ta giờ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, sau này anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”

Tần Thâm đứng bất động, vẫn không lên tiếng.

Nói xong, Tô Mạt trong lòng lo lắng cho sức khỏe của Hàn Kim Mai, liếc anh một cái rồi bước nhanh đến quầy thanh toán.

Quầy thanh toán chật kín người, Tô Mạt cầm hóa đơn trong tay, cơn tức giận dần dịu lại.

Cô cũng không biết mình đang bực bội vì điều gì.
Chỉ là rất phiền cảm giác có người can thiệp vào cuộc sống của mình.

Đặc biệt là khi cả hai đã nói rõ ràng, nhưng đối phương vẫn cứ bám lấy không buông.

Khoảng hai mươi phút sau, Tô Mạt thanh toán xong, gọi điện hỏi Hàn Kim Mai ở phòng bệnh nào rồi đi thang máy lên tầng.

Cô cầm phiếu lưu hóa đơn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người trong phòng bệnh, bỗng ngẩn người.

Hàn Kim Mai không nằm phòng VIP, trong phòng bệnh ngoài bà còn có một người nữa.

Tần Lục, em gái Tần Thâm.

Lúc này Tần Thâm cũng ở đó, đang bóc trứng cho Tần Lục.

Tần Lục thấy Tô Mạt, muốn cười nhưng lại ngại ngùng rụt rè.

Tô Mạt mím môi, trong khoảnh khắc suy nghĩ lóe lên, cảm thấy bản thân hình như đã hiểu lầm gì đó.

Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, giọng nói nghiêm khắc của Hàn Kim Mai từ chiếc giường gần cửa cắt ngang dòng suy nghĩ: “Sao con đến đây? Ai nói cho con biết?”
Nói xong, ánh mắt bà nhìn về phía Tần Thâm.

Tần Thâm ngẩng đầu, không nói gì, vẻ mặt vô tội.

Nhìn tương tác giữa hai người họ, Tô Mạt hít sâu một hơi, bước đến trước giường bệnh: “Là mợ gọi điện cho con.”

Nhắc đến Vu Quyên, sắc mặt Hàn Kim Mai có chút khó coi.

Khó coi nhưng cũng có phần bất đắc dĩ: “Ngoại đã nói với cô ta là ngoại có tiền trả viện phí, không cần cô ta lo, vậy mà cô ta…”

Hàn Kim Mai cũng chẳng có cách nào với Vu Quyên.

Quá chanh chua.

Khóc lóc, ồn ào, dọa dẫm, đối với bà ta cứ như chuyện cơm bữa.

Sau đó, từ miệng Hàn Kim Mai, Tô Mạt biết được hóa ra tối hôm trước bà cụ bị đau tim, may mà gọi cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.

Bà cụ sợ cô lo lắng nên không liên lạc với cô.

Thêm nữa, khi làm thủ tục nhập viện tình cờ gặp Tần Thâm, có anh chăm sóc, bà lại càng không muốn báo cho cô biết.

Bà cụ nói xong, nắm lấy tay Tô Mạt: “Ngoại sợ mợ con báo cho con, nên đã nói với cô ta Tiểu Tần là bạn trai con, cậu ấy sẽ thay con chăm sóc ngoại.”

Tô Mạt: “…”

Đúng là hiểu lầm rồi.

Hàn Kim Mai nói xong, thấy Tô Mạt mím chặt môi, lại ghé sát thêm vài phần, nói tiếp: “Ngoại không nói ngoa đâu, Tiểu Tần đúng là đứa trẻ tốt, trong ngoài đều chu toàn, lại hiếu thảo…”

Tô Mạt: “…”

Nửa tiếng sau, Tần Thâm đang hút thuốc trong cầu thang bộ, Tô Mạt ngượng ngùng đứng trước mặt anh.

Tần Thâm cúi đầu nhìn cô, Tô Mạt biết mình sai, cúi thấp đầu bấm móng tay: “Xin lỗi.”

Sai là sai.

Không thể vì người khác thích mình mà mình lại cư xử vô lý.

Cô có thể dựa vào nhan sắc để kiêu ngạo trong tình yêu, nhưng với mối quan hệ khác, sai thì phải nhận, bị mắng thì phải đứng nghiêm.

Trước lời xin lỗi của cô, Tần Thâm không đáp.

Một lúc sau, anh dụi tắt điếu thuốc trên tay, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh, Tô Mạt nghĩ mãi không tìm ra cách nào bù đắp lỗi lầm, bất chợt nghĩ đến việc anh đang không có chỗ ở, miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: “Này, anh có muốn thuê phòng nữa không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.