Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận để mà uống.
Ngay giây tiếp theo, bước chân của Tần Thâm dừng lại. Ngay khi Tô Mạt nghĩ rằng anh sẽ đồng ý ngay, Tần Thâm lại lạnh lùng nói: “Không cần, cảm ơn.”
Tô Mạt: “…”
Tần Thâm rời đi, để lại Tô Mạt ngẩng đầu nhìn trời, chìm trong cảm giác tự nghi ngờ bản thân.
Chẳng lẽ không chỉ hiểu lầm anh chuyện của bà ngoại, mà ngay cả chuyện Khâu Chính cũng là hiểu lầm?
Thật sự là Khâu Chính tự đến hỏi sao?
Sau một lúc lâu, Tô Mạt thở dài nhẹ, cảm giác như con người cũng có lúc sai sót, ngựa cũng có khi bước nhầm.
Khi trở lại phòng bệnh, Tô Mạt mang theo không ít đồ, một phần cho Hàn Kim Mai, một phần cho Tần Lục.
Tần Lục nhút nhát, thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô, cả người căng thẳng như dây đàn. Tô Mạt mỉm cười, thu lại vẻ kiêu ngạo, giọng dịu dàng: “Không biết em thích ăn gì, nên chị mua đại vài món.”
Tần Lục gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rồi vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu.”
Tô Mạt nói: “Hai ngày nay đều nhờ anh trai em chăm sóc bà ngoại chị, đây là việc nên làm.”
Tần Lục biết anh trai mình thích Tô Mạt, nắm chặt chăn, lấy hết can đảm đáp: “Đều là anh trai em tự nguyện mà.”
Tô Mạt cong khóe môi, mắt cười cong cong: “Chị với anh trai em là hàng xóm, ông bà ta có câu, họ hàng xa không bằng láng giềng gần mà.”
Hàng xóm, ngay cả bạn bè cũng không phải.
Tần Lục đơn thuần, nhưng không ngốc.
Nghe Tô Mạt nói vậy liền hiểu ý, cúi đầu như con nai nhỏ, không giấu được tâm tư, trong mắt đầy thất vọng: “Ồ.”
Tô Mạt nhướng mày, bỗng cảm thấy rất thú vị. Tần Thâm thâm trầm như một con cáo già, nhưng những người xung quanh anh đều là kiểu thỏ con ngây thơ thế này.
Khi Tô Mạt quay lại phòng bệnh, Tần Thâm đã không còn ở đó. Sau này nghe Tần Lục kể lại, anh nhận được cuộc gọi, có việc ở cửa hàng nên phải đi.
Tần Thâm không ở đây, việc chăm sóc Tần Lục tất nhiên rơi vào tay Tô Mạt.
Ban đầu, Tần Lục còn có chút ngại ngùng, nhưng sau khi tiếp xúc, rất nhanh đã cảm thấy như gặp được tri kỷ.
Tô Mạt ngồi trước giường bệnh gọt táo, ngẩng mắt nhìn cô bé, nháy mắt: “Thích không? Lát chị dạy, dễ lắm, chỉ cần một cây mascara là đủ.”
Mắt Tần Lục sáng rỡ đầy ngưỡng mộ: “Thật không ạ? Em cũng làm được sao?”
Tô Mạt chia quả táo làm hai, đưa cho Tần Lục một nửa, phần còn lại đưa cho Hàn Kim Mai: “Đương nhiên là được, đảm bảo học xong lông mi em còn cong và đẹp hơn của chị.” Tần Lục được khen đến đỏ mặt.
Không cô gái nào không thích làm đẹp, Tần Lục cũng không ngoại lệ.
Trong cuộc trò chuyện tiếp theo, Tô Mạt biết được Tần Lục mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn đều như búp bê dễ vỡ, không dám chạy, không dám nhảy, không dám quá buồn, cũng không dám quá vui.
Nói xong, Tần Lục dường như chợt nhận ra mình là gánh nặng của Tần Thâm, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bây giờ em khá hơn nhiều rồi, rất nhiều việc em đều có thể làm, việc nhà bình thường em cũng làm được…”
Tần Lục lí nhí, Tô Mạt xoa đầu cô bé: “Lục Lục, em ngoan quá.”
Tần Lục ngẩng đầu: “Chị không thấy em phiền sao?”
Tô Mạt: “Cô gái ngoan ngoãn thế này sao lại phiền? Thích còn không kịp.”
Tần Lục nhìn Tô Mạt, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Buổi tối, khi Tần Thâm đến đưa cơm, anh nhìn thấy cảnh tượng thế này: Tô Mạt tựa bên cửa sổ, bóc cam ăn, không biết kể chuyện gì mà khiến Tần Lục và Hàn Kim Mai cười nghiêng ngả.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Mạt chớp mắt, Tần Thâm khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Ngón tay Tô Mạt giữ lấy múi cam, hút lấy nước, đôi mắt híp lại, muốn mắng người vì thái độ của Tần Thâm.
Cô đã hiểu lầm anh.
Nhưng cô cũng đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào?
Cô chỉ lỡ lời, đâu phải phạm trọng tội.
Huống hồ thời gian qua, anh cũng không ít lần bị cô làm cho cạn lời, lần nào chẳng thảm hơn lần này.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt mím môi, nhận ra mình có chút ỷ vào việc được anh chiều mà sinh hư.
Vài giây sau, cô "chậc" một tiếng, quay người nhìn ra khung cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Ngoài kia, ánh đèn neon chớp nháy, người say đắm trong men rượu xa hoa, kẻ vì miếng ăn mà cầu xin.
Cô đang nhìn đến thất thần thì bóng dáng cao lớn từ sau lưng tiến gần, trên đầu cô xuất hiện một mảng bóng tối: “Về không? Tôi đưa về, giờ này khó bắt xe.”
Tô Mạt quay đầu, kiêu ngạo ngẩng cằm nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ nhếch, dùng giọng chỉ hai người nghe được: “Tần Thâm, anh xin lỗi tôi đi.”
Tần Thâm không đáp, cúi đầu nhìn cô.
Tô Mạt ở trước mặt anh đã quen thói kiêu ngạo, tựa nhẹ vòng eo mảnh mai ra sau, bướng bỉnh đối đầu với anh.
Yết hầu Tần Thâm khẽ chuyển động, giọng trầm thấp khàn khàn: “Tô Mạt, cô là gì của tôi? Tại sao tôi phải chiều cô?”