Vừa Ý Em

Chương 78: Anh tự chứng minh



Tin nhắn của Tần Thâm vừa gửi đi, Lý Áo lập tức hồi đáp.

[Không ai luôn chờ cậu, muốn gì thì phải dựa vào chính mình.]

Nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt Tần Thâm trầm xuống, không lộ vui buồn.

Buổi trưa, Lý Áo lái chiếc BMW X5 đời mới đến đón Tô Mạt, một chiếc xe khá nổi bật ở huyện Trường Lạc.

Tô Mạt diện váy dài, trang điểm tinh tế. Khi đứng cạnh Lý Áo, quả thực tạo cảm giác trai tài gái sắc.

Người đầu tiên phát hiện ra hai người là Khâu Chính, sau cả buổi sáng ngồi xăm một cái tên, cậu đang đứng trước cửa tiệm duỗi lưng thì thấy Tô Mạt cười tươi như hoa bước lên xe của Lý Áo.

Lý Áo còn rất ga lăng, đưa tay che đỉnh cửa xe, như sợ cô bị va chạm.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí mập mờ tràn lan.

Khâu Chính: “!!”

Khâu Chính mắt trợn tròn ngỡ ngàng, còn chưa kịp tiêu hóa cảnh trước mắt, cậu đã thấy Tần Thâm vừa hoàn thành công việc, miệng ngậm điếu thuốc, bước ra từ cửa kính.
Thấy vậy, Khâu Chính vội vàng quay người, đưa tay chắn trước mặt Tần Thâm.

Tần Thâm khó hiểu nhướn mày: “Hửm?”

Khâu Chính nuốt nước bọt: “Anh Thâm, em có chuyện muốn nói với anh.”

Điếu thuốc trên môi Tần Thâm chưa được châm lửa, đầu thuốc bị cắn dẹp đi mấy phần: “Nói đi.”

Khâu Chính: “Chúng ta lên lầu nói.”

Khâu Chính vốn không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối là tai lại đỏ ửng.

Tần Thâm nhìn chằm chằm cậu mấy giây, dường như đã hiểu ra điều gì nên đưa tay mạnh mẽ đẩy cậu sang một bên, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa kính.

Ánh mắt của anh vừa kịp thấy Lý Áo đóng cửa ghế phụ, rồi quay người lại.

Hai người bốn mắt giao nhau, môi Lý Áo nhếch lên cười, còn ánh mắt Tần Thâm thì híp lại đầy sắc bén.

Khâu Chính đứng phía sau lắp bắp: “Anh Thâm, bà chủ với anh Lý đang ở bên nhau.”
Tần Thâm vẫn ngậm điếu thuốc, vốn dĩ anh không hút thuốc trong tiệm, nhưng giờ lại cúi đầu châm lửa, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Lát nữa đặt cho anh Lý một bó cúc trắng gửi sang quán rượu nhỏ.”

Khâu Chính: “…”

“Chín trăm chín mươi chín bông, đừng tiếc tiền.”

Khâu Chính: “…”

Ở bên này, Tô Mạt ngồi trên xe Lý Áo, trò chuyện rôm rả như bạn cũ. Cuối cùng, cả hai chọn một nhà hàng tư nhân để ăn trưa.

Đang ăn, điện thoại của Tô Mạt để trên bàn bất chợt đổ chuông.

Cô liếc nhìn màn hình, vừa thấy tên người gọi, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Mợ.

Cái loại người như quỷ đòi nợ.

Tô Mạt rút một tờ giấy lau miệng, không tiện nghe trước mặt Lý Áo, lo mợ cô sẽ thốt ra những lời cay nghiệt làm mất hứng ăn uống của anh ta.

“Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Lý Áo: “Cô cứ tự nhiên.”
Ra đến cửa, Tô Mạt vuốt màn hình, vừa nhấn nút nghe thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói chanh chua như chợ búa của một người phụ nữ trung niên.

“Con nhãi chết tiệt, bà ngoại cô nhập viện rồi, cô còn rong chơi ngoài kia được à?”

“Tôi đã nói rồi, nuôi cô không bằng nuôi một con chó, đồ vô ơn.”

“Cô đừng tưởng bạn trai cô ở viện chăm bà thì cô có thể bỏ mặc. Tôi nói cho cô biết, viện vừa thông báo đóng viện phí, bạn trai cô không liên lạc được, cô đến mà đóng, năm ngàn.”

Người phụ nữ trung niên nói liên tục như pháo liên thanh, khiến Tô Mạt còn chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã “cạch” một tiếng, ngắt cuộc gọi.

Tô Mạt nhíu mày, không gọi lại, cô vào trong báo với Lý Áo một tiếng, sau đó quét mã thanh toán rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Lý Áo muốn đưa cô đi, nhưng cô từ chối.

Quan hệ bạn bè bình thường, phải giữ đúng chừng mực.

Huống hồ, trước đó cô đã có bài học từ Tần Thâm.

Huyện Trường Lạc không lớn, chỉ hơn mười phút là tới bệnh viện.

Tô Mạt xuống xe, vừa bước vào bệnh viện, còn đang định gọi điện cho Hàn Kim Mai để hỏi phòng bệnh thì đã nghe thấy giọng nói chói tai của mợ cô vang lên sau lưng.

“Gọi cô cả buổi trời sao không nghe máy?”

“Năm ngàn.”

“Con nhãi chết tiệt, tìm bạn trai cũng không biết tìm đứa có tiền, tìm cái loại nghèo rớt mùng tơi thế này.”

Tô Mạt quay lại, vừa thấy rõ người đứng cạnh mợ, đôi mày thanh tú đã dựng lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Là Tần Thâm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.