Khâu Chính đứng trước cửa tiệm của Tô Mạt, chần chừ mãi mới dám bước vào.
Tiếng chuông gió kêu leng keng nơi cửa, hòa cùng giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ của Tô Mạt: “Chào mừng quý khách.” Khâu Chính rùng mình mấy lần, bước chân lóng ngóng, đồng thời đưa cả tay lẫn chân về phía trước.
Tô Mạt cũng không ngờ người bước vào lại là Khâu Chính.
Cô khẽ ngước mắt, đôi mày hơi nhướng lên.
Hai người đối mặt, Khâu Chính giật mình lập tức né tránh ánh mắt, chuyển sang khu bày biện các hộp sơn mài, nhìn cái này, ngó cái kia.
Những món đồ này cậu chỉ dám nhìn, không dám chạm.
Dù không am hiểu văn hóa sơn mài, nhưng người không ăn thịt heo vẫn thấy heo chạy, cậu biết mấy món này đắt tiền. Không biết nói vô giá thì có khoa trương quá hay không, nhưng chắc chắn đủ để cậu mất cả khoản tiền cưới vợ. Từ lúc Khâu Chính bước vào, Tô Mạt đã đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dõi theo cậu.
Trong mắt cô có nét cười, lại mang thêm chút trêu ghẹo.
Một lúc lâu sau, Khâu Chính chăm chú nhìn một hộp sơn mài, hắng giọng hỏi: “Bà… bà chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Lời vừa dứt, váy Tô Mạt khẽ đong đưa, cô bước đến chỗ cậu với dáng vẻ uyển chuyển.
Khâu Chính chỉ liếc thấy bóng cô qua khóe mắt mà toàn thân đã dựng hết lông tơ.
Ngón tay thon thả của Tô Mạt cầm lấy chiếc hộp trang sức cậu đang nhìn, khóe mắt cong cong, đưa nó cho cậu: “Tặng cậu đấy.” Nghe vậy, Khâu Chính đừng nói đến việc nhận hộp trang sức, cả người cậu đã cứng đờ.
Đặc biệt khi đối diện với gương mặt tươi sáng của Tô Mạt, tựa như có thể nhìn thấu lòng người, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn.
“Bà chủ…” Khâu Chính khẽ gọi.
“Ừm? Không thích cái này à?” Tô Mạt mỉm cười hỏi.
Khâu Chính vừa chịu đợt mưa gió từ Tần Thâm ở tiệm bên, lại phải đối diện với sự nóng bỏng ở đây, thật sự mà nói, trái tim cậu không chịu nổi, cảm giác như sắp ngừng đập.
Dưới ánh nhìn dịu dàng và yêu kiều của Tô Mạt, giọng Khâu Chính thoáng như muốn khóc: “Bà chủ, nhà cô có phòng nào cho thuê không?”
Tô Mạt nhướng mày: “Hửm?”
Khâu Chính vội vã nói: “Không phải anh Thâm bảo tôi tới đâu, là tôi nghĩ anh ấy không có chỗ ở, nên định hỏi cô thôi.” Đúng kiểu "giấu đầu hở đuôi".
Dáng vẻ của Khâu Chính lúc này chẳng khác nào một cô vợ nhỏ chịu uất ức.
Nghe cậu nói, Tô Mạt không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Hai người cứ im lặng nhìn nhau khoảng nửa phút. Gương mặt Khâu Chính đỏ bừng, ánh mắt đầy hoảng loạn, nhanh chóng quay người, lúng túng chạy ra ngoài.
Tô Mạt: “?”
Chỉ có vậy thôi à?
Nghe Song Kỳ nói, cậu này theo Tần Thâm bao nhiêu năm rồi.
Sao một chút da mặt dày của Tần Thâm cũng không học được?
Khâu Chính từ nhỏ lớn lên ở huyện Trường Lạc, nơi mà mọi người đều giản dị, ít bộc lộ cảm xúc. Cậu lớn đến giờ, ngoài Tần Lục ra chưa tiếp xúc với cô gái nào khác, làm sao chịu nổi tình huống thế này, tim đập chân run.
Khi Khâu Chính trở về tiệm xăm, đầu cúi gằm, mặt mày đầy ấm ức: “Anh Thâm.”
Tần Thâm giọng lạnh lùng: “Hỏng việc rồi?”
Khâu Chính: “Ừm.”
Tần Thâm hơi ngẩng đầu: “Đi làm việc đi, tầng hai có cậu nhóc muốn xăm tên mình.”
Khâu Chính gật đầu, khom người lấy đồ nghề: “Cậu ta tên gì?”
Tần Thâm mặt không cảm xúc, quay sang nhìn một chàng trai khác: “A Phi, viết cho Khâu Chính xem.”
Người được gọi là A Phi đáp lại, cố nén cười, bước đến bên Khâu Chính.
Khi A Phi viết tên “Lý Mẫn Đạt” ra giấy, khóe miệng Khâu Chính giật giật, quay đầu nhìn Tần Thâm, ánh mắt như kẻ sắp chết gửi lại lời trăn trối cuối cùng.
Khâu Chính vẫn chưa kịp thu ánh mắt đầy bi ai ấy lại thì điện thoại trong tay Tần Thâm rung lên.
Tần Thâm cúi đầu, là tin nhắn từ Tô Mạt: “Ông chủ Tần, thú vị không?”
Tần Thâm thu lại ánh mắt, thần sắc hờ hững, không trả lời.
Tin nhắn từ Tô Mạt không được hồi đáp, cô liền nhắn cho Lý Áo, ông chủ tiệm rượu nhỏ: [Trưa nay cùng ăn cơm nhé?]
Lý Áo: [?]
Tô Mạt: [Người tốt cả đời bình an.]
Lý Áo: [OK.]
Vài giây sau, tại tiệm xăm kế bên, điện thoại trong tay Tần Thâm lại rung, là một ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện.
Tần Thâm mặt không đổi sắc, trả lời: [Giữa sự sống và cái chết, anh vẫn là anh.]