Vừa Ý Em

Chương 72: Phòng không nổi



Tô Mo?

Tô Mạt!!

Khâu Chính tuy học vấn không cao, nhưng đánh vần pinyin thì chẳng thành vấn đề.

Nhìn rõ đối tượng nhắn tin của Tần Thâm, Khâu Chính nuốt nước bọt, một lúc lâu sau, cậu ta mang vẻ mặt cứng ngắc giọng nhỏ lại, miễn cưỡng hỏi: “Anh Thâm, đây là bà chủ tiệm bên cạnh à?”

Nghe tiếng, Tần Thâm ngẩng đầu ánh mắt lạnh như băng: “Cậu có việc?”

Khâu Chính lập tức đứng thẳng, trả lời dõng dạc: “Không có.”

Lúc nhận được tin nhắn của Tần Thâm, Tô Mạt vừa mới kết thúc cuộc gọi với Nguyễn Huệ.

Thấy tin nhắn, cô nheo mắt làm như không thấy.

Dạo này bận rộn, hai người cũng chẳng có qua lại gì.

Giờ Tần Thâm chủ động liên lạc, cô chợt nhận ra kế hoạch “đá anh” hình như bị trì hoãn hơi lâu rồi.

Thành thật mà nói, giờ cô thật sự rất hối hận.

Hồi đó sao lại hồ đồ, để mối quan hệ với Tần Thâm phát triển thành thế này?
Thực tế chứng minh, con người không thể hành động bồng bột, lại càng không được đưa ra quyết định khi tức giận.

Một lần lỡ bước, ân hận nghìn thu, cổ nhân chẳng hề lừa ta.

Buổi tối tan làm, để tránh Tần Thâm nên Tô Mạt cố ý tan ca sớm nửa tiếng.

Cô không về nhà ngay mà ghé vào quán rượu nhỏ quen thuộc.

Ánh đèn trong quán mờ ảo, lúc cô bước vào, Lý Áo đang pha chế rượu.

Thấy cô, Lý Áo đưa ly rượu mới pha chế qua: “Thử món mới giúp tôi.”

Tô Mạt đặt túi xuống, ngồi vào chỗ, đôi chân thon dài bắt chéo, mũi giày cao gót khẽ đung đưa, cười hỏi: “Nồng độ cồn cao không?”

Lý Áo trầm giọng cười: “Cũng được, tôi nghĩ trong mức chịu đựng của cô.”

Tô Mạt nhấp một ngụm, gật gù: “Mùi vị không tệ.”

Hương ngọt nhưng không ngấy, phảng phất mùi hoa nhài nhè nhẹ.
Nói xong, Tô Mạt không tiếc lời khen: “Ở một nơi nhỏ như huyện Trường Lạc, anh thật sự lãng phí tài năng rồi.”

Lý Áo cười nhạt: “Thế còn cô?”

Tô Mạt nhướng mày: “Tôi gì cơ?”

Lý Áo giữ khoảng cách vừa đủ, cười mà không nói.

Uống cạn một ly, tâm trạng Tô Mạt có vẻ nặng nề, tay chống cằm nhìn giá rượu phía sau lưng Lý Áo mà thẫn thờ.

Thấy vậy, Lý Áo tiện tay đưa thêm một ly, hỏi: “Có tâm sự?”

Tô Mạt hoàn hồn, nhìn ly rượu trước mặt, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ vào chân ly, nghĩ đến điều gì đó ánh mắt nhìn Lý Áo bỗng sáng lên.

Bị ánh mắt ấy nhìn, Lý Áo sững lại.

Anh cảm thấy cô gái này chẳng có ý tốt gì.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Tô Mạt nghiêng người tới, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Ông chủ Lý, chúng ta cũng xem như bạn bè rồi, phải không?”
Lý Áo giữ khoảng cách, lặng lẽ lùi lại: “Vậy sao?”

Tô Mạt luôn biết cách làm vừa lòng người khác, thần sắc nghiêm túc, giọng nói chắc chắn: “Đương nhiên rồi.”

Lý Áo im lặng, chờ cô nói tiếp.

Tô Mạt mỉm cười: “Anh giúp tôi một chuyện nhỏ được không?”

Lý Áo hỏi: “Chuyện gì?”

Tô Mạt đáp: “Giả làm bạn trai tôi, không lâu đâu, chỉ một tuần.”

Sợ anh từ chối, Tô Mạt vội nở nụ cười thân thiện.

Lý Áo: “...”

Thấy Lý Áo không trả lời cũng chẳng từ chối, Tô Mạt nói tiếp: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ là cứu bạn.”

Lý Áo không nói gì, cúi đầu lau ly rượu, một lúc lâu sau anh ngẩng lên nhìn cô: “Không phải không thể.”

Tô Mạt lập tức hiểu ý: “Anh có điều kiện gì, cứ nói.”

Lý Áo: “Ba ngày thôi, lâu quá tôi sợ cô nảy sinh tình cảm.”

Tô Mạt đồng ý ngay: “Không vấn đề gì.”

Rời khỏi quán rượu, tâm trạng Tô Mạt vui vẻ hẳn.

Cô không biết khi cô vừa rời đi không lâu, Lý Áo đã gọi một cuộc điện thoại.

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nam trầm thấp đầy lạnh lùng vang lên, Lý Áo cười khẩy: “Cậu làm gì mà chọc giận cô tiểu tổ tông nhà cậu thế?”

“Chuyện gì?”

Lý Áo: “Cô ấy bảo tôi làm bạn trai cô ấy một tuần.”

Tần Thâm lúc này đang xách đồ ăn đứng trước cửa nhà Tô Mạt, khóe miệng ngậm điếu thuốc đã châm, giọng nói trầm ấm mang chút khàn khàn: “Vậy sao? Anh đồng ý chưa?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.