Vừa Ý Em

Chương 73: Phối hợp diễn cùng cô



Đối mặt với câu hỏi của Tần Thâm, Lý Áo không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Cậu nghĩ sao?”

Tần Thâm cười lạnh: “Lý Áo.”

Giọng Lý Áo vang lên từ đầu dây bên kia: “Hửm?”

Tần Thâm rút điếu thuốc nơi khóe miệng rồi khẩy một cái: “Trời sắp lạnh rồi, nhớ đắp thêm đất.”

Khi Tô Mạt trở về, hành lang tối đen như mực.

Cô bước ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót gõ trên nền bê tông khiến đèn cảm ứng bật sáng.

Cô cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, ngẩng lên thì bất ngờ chạm mắt với Tần Thâm đang đứng tựa vào cửa nhà.

Ánh mắt Tần Thâm sâu thẳm, tối tăm. Tay Tô Mạt đang cầm chìa khóa hơi khựng lại , nhưng ngay sau đó, cô giả vờ bình thản bước lên phía trước.

Hai người họ trong chuyện này đã có sự ăn ý không lời. Không ai nói gì, cô mở cửa, anh theo sát phía sau.
Vào nhà, Tần Thâm thay giày xong trước, rồi đi thẳng vào bếp.

Tô Mạt thay giày chậm rãi hơn, hôm nay cô đi giày cao gót kiểu đính đinh tán, dây giày quấn từ mu bàn chân lên tận mắt cá chân, sợi dây đen làm nổi bật đôi chân trắng nõn đến chói mắt.

Thành thật mà nói, cảm giác ấy có chút cấm kỵ.

Sau khi thay giày, Tô Mạt ưỡn eo thon thả tiến vào phòng khách.

Trong bếp, Tần Thâm đã bắt đầu rửa rau, thái rau. Tô Mạt liếc qua một cái rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô ngồi co ro trên ghế sofa nghịch điện thoại. Đang chán nản lướt WeChat, cô vô tình thấy một bài đăng từ vòng bạn bè của Tần Thâm, vừa mới đăng cách đây mười phút.

[Bán nhà, giá thương lượng.]

Bên dưới là chín bức ảnh được đính kèm, có vẻ là căn nhà anh đang ở hiện tại.

Tô Mạt tiện tay bấm vào một bức ảnh, phóng to lên, một phòng khách sáng sủa, sạch sẽ hiện ra trước mắt.
Căn nhà có vẻ hơi cũ, nhưng rất sáng.

Loại ánh sáng khiến người ta cảm thấy dễ chịu ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bệ cửa sổ còn đặt vài chậu cây xanh, trông rất tràn đầy sức sống.

Đang chăm chú nhìn, giọng Tần Thâm lạnh lùng từ trong bếp vang lên: “Cá muốn ngọt hay mặn?”

Tô Mạt không ngẩng đầu, trả lời tự nhiên: “Một nửa một nửa?”

Tần Thâm: “Ừ.”

Tô Mạt: “...”

Đối thoại chấm dứt, Tô Mạt mới nhận ra và hối hận muộn màng.

Cô đã quá tự nhiên, coi anh như lao công mất rồi.

Thật lòng mà nói, việc Tần Thâm nấu ăn cho cô với sự chiều chuộng thế này, ngay cả Hàn Kim Mai rất cưng chiều cô cũng không làm được.

Nếu là bình thường thì chẳng sao, nhưng hôm nay cô định đề cập đến việc chấm dứt mối quan hệ với Tần Thâm.

Bỗng dưng, trong lòng cô lại thấy hơi không nỡ.
Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy anh định bán nhà.

Cảm giác như thể nếu cô nói lời chia tay ngay bây giờ, thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến cuộc sống của anh càng thêm khốn khó.

Khoảng thời gian nghịch điện thoại sau đó trở nên kém vui, thậm chí cô còn có chút mất tập trung.

Mãi đến khi Tần Thâm gọi cô ra ăn cơm, cô mới khôi phục trạng thái bình thường.

Bốn món một canh, sắc hương vị đầy đủ.

Tô Mạt ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm từng miếng nhỏ, ngoan ngoãn đến lạ thường.

Khi ăn được nửa bát cơm, cô cắn đầu đũa ngẩng lên nhìn Tần Thâm: “Cái đó…”

Tần Thâm mặt mày lãnh đạm: “Có gì ăn xong rồi nói.”

Tô Mạt: “Ồ.”

Một bữa cơm, Tô Mạt ăn mà như nhai sáp, lòng thì thấp thỏm không yên.

Sau bữa ăn, Tần Thâm vào rửa bát còn cô ngồi thẫn thờ trên ghế ăn, đăm chiêu suy nghĩ.

Chờ đến khi Tần Thâm gần xong việc, cô đứng dậy đi đến cửa bếp sau đó tựa vào khung cửa nói: “Tần Thâm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Thâm quay lưng về phía cô, làm nốt công việc cuối cùng: “Nói đi.”

Tô Mạt bịa chuyện, đôi môi đỏ mím lại, trông ngoan ngoãn nhưng lời thì dối trá: “Hôm qua bà ngoại tôi gọi điện, sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt. Tôi nghĩ tuổi mình cũng không còn nhỏ, nên muốn đi xem thử.”

Tần Thâm: “Ừ.”

Thấy anh đáp lại dứt khoát, Tô Mạt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Vậy nên chuyện giữa chúng ta…”

Tần Thâm: “Tôi biết.”

Nói xong, anh đặt khăn lau xuống, mở vòi nước rửa tay. Sau đó, anh rũ nước khỏi tay, xoay người tựa vào kệ bếp rồi cúi đầu châm thuốc.

Khói thuốc lượn lờ, anh ngước mắt nhìn cô.

Chạm phải ánh mắt của anh, mí mắt Tô Mạt giật giật, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bồn chồn.

Giây tiếp theo, Tần Thâm sải bước đến gần, bàn tay to lớn chụp lấy gáy cô, kéo người về phía trước. Anh cúi đầu xuống, sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ, phòng tắm, hình như chỉ còn mỗi phòng bếp là chưa thử. Muốn thử không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.