Vừa Ý Em

Chương 71: Không phải người nghiêm túc



Tô Mạt cảm thấy hôm nay ra ngoài mà không xem ngày.

Nếu không thì sao lại xui thế này.

Chỉ một câu đùa cợt thôi, cuối cùng lại lọt vào tai nhân vật chính.

Giờ nếu nói mình không nói, thì chẳng khác nào che tai trộm chuông, mà nếu thừa nhận mình nói, bầu không khí này lại thật sự khó xử không tả nổi.

Tô Mạt dùng ngón tay chạm nhẹ nắp chai, đối diện ánh mắt với Tần Thâm, đôi môi đỏ khẽ cong: “Thầy Tần hút thuốc gì, tôi mời.”

Ánh mắt Tần Thâm sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô, không đáp.

Bà chủ đứng bên cạnh thấy tình hình như vậy, tưởng Tần Thâm tức giận, nghĩ chuyện này chắc không thoát khỏi liên quan đến mình, đều là do bà nhanh miệng, nên vội chen vào làm người hòa giải: “Tiểu Tần thường hút Phù Dung Vương, ba mươi đồng một bao.”

Nói xong, bà chủ nháy mắt ra hiệu với Tô Mạt, đồng thời đẩy mã thanh toán trên quầy thu ngân về phía trước.
Tô Mạt hiểu ý, mỉm cười quay người thanh toán.

Bà chủ tự cảm thấy có chút ngại ngùng, tiện tay lấy một hộp kẹo cao su đưa cho cô.

Tô Mạt cũng không khách sáo, hàng xóm láng giềng, những chuyện nhỏ nhặt này vốn dĩ là nhân tình thế thái, dễ kéo gần khoảng cách giữa con người với nhau.

“Cảm ơn chị Vương.”

Bà chủ nói: “Giữa chúng ta còn nói cảm ơn làm gì.”

Tô Mạt dựa vào quầy thu ngân cười, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Lần sau lại tám với chị tiếp.”

Bà chủ vốn còn lo cô giận, nghe vậy, khuôn mặt lập tức rạng rỡ, nháy mắt trêu đùa cô.

Vài phút sau, khi Tô Mạt rời đi, bà chủ vừa lấy thuốc cho Tần Thâm vừa nói đỡ cho cô: “Bà chủ Tô nhìn thì có vẻ nũng nịu, nhưng người ta chẳng làm bộ chút nào đâu.”

Tần Thâm khẽ ‘ừ’ một tiếng, rút ra một điếu thuốc cầm trên môi. Khi đưa tay vào túi lấy bật lửa, nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên rút điếu thuốc khỏi môi rồi nhét lại vào bao.
Thấy vậy, bà chủ tưởng anh không mang bật lửa, nên cầm một cái đưa tới: “Tiểu Tần.”

Giọng nói Tần Thâm lạnh nhạt: “Không cần, cảm ơn.”

Bên kia, sau khi trở lại cửa tiệm, Tô Mạt tiếp tục nhắn tin với Nguyễn Huệ.

Nguyễn Huệ, cái miệng rộng ấy, tám chuyện thì chẳng biết dừng.

Gõ chữ không thỏa mãn, cô ấy lập tức gọi thẳng gọi thoại.

Tô Mạt bấm nhận cuộc gọi, tựa vào ghế nhìn bộ móng tay màu hồng nhạt của mình, chưa làm móng nên nhìn rất tự nhiên và thanh thoát.

“Chậc chậc chậc, cậu đoán xem mấy cái túi của Diệp Nhiễm là ai tặng?”

Tô Mạt khẽ cười: “Cậu?”

Nguyễn Huệ: “Nói chuyện nghiêm túc nào.”

Tô Mạt đổi tư thế ngồi, thân người nghiêng tựa như một quý phi tao nhã: “Tớ vốn không phải người nghiêm túc, sao nói chuyện nghiêm túc với cậu được.”
Nguyễn Huệ lòng hiếu kỳ sớm đã không chịu yên, thấy Tô Mạt không để tâm, cô ấy không nhịn được liền tiếp tục: “Chậc, Tưởng Thương.”

Giọng điệu Tô Mạt bình thản, pha chút ý vị xem kịch vui: “Ồ?”

Nguyễn Huệ: “Cậu không thấy bất ngờ chút nào à?”

Tô Mạt trêu chọc: “Có gì đáng bất ngờ chứ, đâu phải người quan trọng trong đời tớ làm chuyện gì trái đạo đức.”

Nguyễn Huệ chậc chậc hai tiếng, cảm thán sự bình tĩnh của Tô Mạt, lại nói thêm: “Nhưng nghe nói hai người họ chưa làm gì cả.”

Nghe nói?

Nghe nói đáng giá bao nhiêu?

Thời buổi này, ngay cả những chuyện đã chắc như đinh đóng cột cũng chẳng đáng tin là bao.

Nguyễn Huệ nói xong, không nghe thấy phản ứng của Tô Mạt, lập tức hỏi: “Cậu nói xem xảy ra chuyện lớn thế này, Lam Thiến còn tin Tưởng Thương không?”

Tô Mạt cười nhạt: “Nghi ngờ vừa xuất hiện, tội danh đã thành lập, huống hồ còn có chứng cứ làm đòn bẩy, cậu nói xem có tin được không?”

Nguyễn Huệ: “Hôn nhân này, thật đáng thương.”

Tô Mạt cười khẽ, đầy giễu cợt và khinh thường, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, tháng sau không phải có cuộc thi sao? Diệp Nhiễm có tham gia không?”

Nguyễn Huệ tiếp lời: “Có.”

Tô Mạt: “Ừm hửm.”

Xem ra đoạn ghi âm đó sắp có tác dụng rồi.

Lúc ấy, trong tiệm xăm bên cạnh, Tần Thâm cúi đầu chơi hộp thuốc Phù Dung Vương trong tay, ngồi trên ghế cao hơi cúi lưng, đôi mắt sâu thẳm.

Khâu Chính đứng không xa, dùng khuỷu tay huých người đứng bên cạnh: “Bao thuốc Phù Dung Vương đó dát vàng à?”

“Ai mà biết.”

Khâu Chính: “Anh Thâm nhìn chăm chăm cả buổi rồi.”

“Không chỉ nhìn, tôi vừa định rút một điếu, anh Thâm liếc một cái, suýt chút nữa ánh mắt đó gϊếŧ chết tôi luôn.”

Nghe vậy, Khâu Chính thẳng lưng, bỗng chốc bừng tỉnh, sải bước đến bên Tần Thâm, vừa cúi đầu định hỏi gì đó thì thấy Tần Thâm đang nhắn tin:

[Tối nay tôi đến chỗ em?]

Đối tượng nhắn tin: Tô Mo.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.