Tô Mạt sống đến từng này tuổi, số người khiến cô nể phục chẳng được mấy ai.
Ngoài sư phụ Triệu Quảng của cô, thì Tần Thâm là người thứ hai.
Tên đàn ông thối này đúng là nắm bắt điểm yếu của con người một cách rõ ràng và triệt để.
Nghe Tần Thâm nghiêm túc bịa chuyện ở đầu dây bên kia, đầu óc Tô Mạt cứ ong ong.
Theo tính cách của cô, vào lúc này hẳn phải phản bác vài câu, nhưng cô không dám...
Sợ lộ tẩy.
Quan trọng nhất là sợ bị Song Kỳ nghe thấy.
Quả nhiên, ngay khi Tần Thâm vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Song Kỳ.
Cụ thể Song Kỳ khóc lóc nói gì cô không nghe rõ, chỉ biết tiếng khóc rất thê lương, đau lòng đến xé ruột gan.
Khoảng nửa giờ sau, đầu dây bên kia mới yên lặng trở lại, Tô Mạt vẫn cầm điện thoại, hơi thở nhẹ nhàng nhưng trong lòng đầy oán khí. Nghe thấy Song Kỳ đã rời đi, cô mới cười nhạt, lên tiếng: “Tần Thâm.”
Giọng anh trầm thấp: “Tôi đây.”
Tô Mạt nhấn mạnh từng chữ: “Anh, giỏi, lắm!!”
Nói xong, cô nghiến răng cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Tô Mạt tựa vào tường thở một lúc, chẳng còn tâm trạng để tắm bèn đi tới tủ lạnh lấy ra một lon bia lạnh uống vài ngụm.
Cơn giận trong lòng dịu bớt, cô nhắn cho Song Kỳ một tin nhắn: “Cho em nghỉ một tuần, đi chơi đi.”
Nhắn xong, cô còn chuyển khoản thêm hai nghìn tệ.
Tiền thì Song Kỳ nhận ngay lập tức.
Đúng như người ta nói, vì sĩ diện mà từ chối tiền thì đúng là chuyện không thể.
Sau khi nhận tiền, Song Kỳ còn gửi lại ba đoạn tin nhắn thoại, mỗi câu nói xen lẫn ba tiếng nấc, nghe ra là rất đau lòng.
“Chị Tô Mạt, em… em thật sự nhìn thấu đàn ông rồi.” “Tần Thâm đúng là một tên cặn bã.”
“Còn cô gái kia chắc chắn không phải là người tử tế, ai tử tế lại hôn đầy dấu lên cổ đàn ông như thế…”
Nghe hai câu đầu, Tô Mạt còn mừng cho Song Kỳ, nghĩ rằng cô bé cuối cùng cũng chịu hồi tâm chuyển ý.
Đến câu thứ ba, khóe môi cô khẽ nhếch: “Chậc, chuyển tiền hơi sớm.”
Sau sự việc này, Song Kỳ không xuất hiện thêm lần nào trong tuần kế tiếp.
Thỉnh thoảng cô nhóc nhắn tin với Tô Mạt, gửi vài bức ảnh chụp món ăn và đồ uống mà cô nhóc thưởng thức.
Tô Mạt lúc thì trả lời, lúc lại không, vì cô đang bận xử lý hai món đồ làm cho Lam Thiến, không còn thời gian để buôn chuyện.
Về phần cô và Tần Thâm, cả hai dường như bước vào một trạng thái "thân quen mà xa lạ."
Gặp nhau thì gật đầu chào hỏi xã giao, nhưng không xảy ra thêm chuyện gì, cũng hiếm khi liên lạc riêng. Hôm Diệp Nhiễm gặp chuyện, Tần Thâm đang bị một cô nàng quyến rũ chặn ở con hẻm cạnh tiệm xăm.
Tô Mạt vốn định ghé qua cửa hàng tiện lợi đối diện để mua nước khoáng, nhưng tình cờ thấy hai người họ.
Vừa quét mã thanh toán, vừa cúi đầu nhắn tin cho Nguyễn Huệ, cô vừa liếc nhìn về phía hẻm nơi hai người đang giằng co.
Người đẹp kia trông rất chủ động, còn Tần Thâm thì vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm, như thể đã chết.
Cô vừa uống nước khoáng vừa xem, bà chủ cửa hàng tiện lợi cũng hóng chuyện: “Ông chủ Tần đúng là hút phụ nữ, tháng này đã là cô thứ ba rồi nhỉ?”
Tô Mạt uống nước, lơ đễnh đáp: “Vậy à?”
Bà chủ cửa hàng cười hùa: “Cô mới đến nên không biết, nhiều cô gái vì muốn theo đuổi ông chủ Tần mà ngày nào cũng đến tiệm xăm.”
Tô Mạt nhướn mày, khóe môi cong lên: “Trên người có nhiều chỗ để xăm thế cơ à?”
Bà chủ: “Ai mà biết được, con gái ấy mà, vì tình yêu thì điều gì cũng dám làm.”
Nói rồi, bà ta ghé sát lại, tò mò hỏi: “À mà, cửa hàng cô gần tiệm của ông chủ Tần nhất, cô không để ý xem anh ta thân với cô nào nhất à?”
Tô Mạt nhìn bà chủ, cười híp mắt: “Không có.”
Bà chủ tò mò không dứt: “Cô nói xem, ông chủ Tần đẹp trai thế, sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái nhỉ?”
Người trưởng thành, nhắc đến “bệnh khó nói” đều sẽ nghĩ đến một điều duy nhất.
Bà chủ sững sờ, sau đó bừng tỉnh, cuối cùng vỗ mạnh vào bàn thu ngân, định nói thêm gì đó thì cửa hàng bỗng có người bước vào.
Bóng dáng cao lớn của Tần Thâm xuất hiện ở cửa.
Những lời bà chủ định nói đều bị nghẹn lại, ánh mắt bà ta lướt từ khuôn mặt góc cạnh của Tần Thâm xuống phía dưới...
Nhìn thấy ánh mắt của bà chủ, lông mày Tần Thâm khẽ nhíu lại: “Chị Vương, thuốc.”
Nghe giọng điệu không mấy vui vẻ của anh, bà chủ cũng nhận ra mình thất thố, liền cười làm lành: “Ôi chao, Tiểu Tần à, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang tán gẫu với bà chủ Tô thôi. Nói cậu hấp dẫn, có nhiều cô gái theo đuổi, nhưng mãi chẳng thấy cậu rung động với ai, bà chủ Tô liền đùa cậu có bệnh khó nói…”