Đàn ông mà đã ghen tuông, thì mầm mống thù địch sẽ nảy sinh, ngọn lửa chiến tranh sẽ lan ra khắp nơi.
Ngay khi Tần Thâm vừa dứt lời, bàn tay buông thõng bên người Tưởng Thương dần siết chặt. Một lúc sau, anh ta lấy ra một bao thuốc từ túi áo, gần như run rẩy khi đưa lên môi châm lửa. Giọng anh ta khàn đi: “Cô ấy không yêu anh.”
Tưởng Thương nói ra câu này, dường như đã dốc hết sức lực trong người.
Giọng nói run rẩy, bàn tay kẹp điếu thuốc cũng run.
Anh ta nhìn Tần Thâm qua làn khói mờ, cố tìm kiếm chút cảm xúc trên khuôn mặt đối phương để an ủi bản thân.
Nhưng tiếc rằng, Tần Thâm vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ, không để lộ chút cảm xúc nào.
Nhìn thấy vậy, Tưởng Thương cắn chặt đầu điếu thuốc, định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn: “Anh…”
Tần Thâm cúi đầu tiếp tục lấy nước, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy không cần yêu tôi, chỉ cần chịu ở bên tôi là đủ.”
Tưởng Thương ho khan nặng nề, khói thuốc không chỉ sộc lên cổ họng mà còn thấm vào tận phổi, khiến l*иg ngực anh ta đau như bị đè nén.
Khi nước đã lấy đầy, Tần Thâm liếc nhìn Tưởng Thương. Vì chiều cao, lại thêm khí thế của Tưởng Thương vốn không bằng, nên ánh mắt ấy mang theo cảm giác nhìn từ trên xuống: “Cô ấy từng yêu cậu, nhưng có ích gì?”
Từng lời của Tần Thâm như những nhát dao đâm thẳng vào tim.
Nếu lời anh nói là dao, thì lúc này Tưởng Thương e rằng đã bị đâm thành trăm mảnh.
Khi Tô Mạt tỉnh táo đôi chút vào nửa đêm, cô mơ màng đưa tay nhéo mạnh vào cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình. Người đàn ông bị đau, nhưng không buông tay, ngược lại còn siết chặt cô hơn.
Sáng hôm sau.
Người mới cưới đáng lẽ là Tưởng Thương và Lam Thiến, nhưng nhìn lại, cặp đôi như keo sơn hơn lại là Tần Thâm và Tô Mạt.
Bữa sáng trông như một bức tranh gia đình ba thế hệ sum vầy.
Nhưng thực tế, ai cũng có tâm tư riêng.
Sau bữa sáng, bà cụ Tưởng gọi Tô Mạt vào phòng, không nói gì nhiều, chỉ đưa cho cô một chiếc vòng ngọc.
Chiếc vòng này, Tô Mạt đã từng thấy qua, trên tay Trình Lam cũng có một chiếc tương tự.
Nếu đoán không nhầm, lẽ ra nó phải thuộc về mẹ của Tần Thâm.
Còn tại sao không giao cho bà ấy, Tô Mạt hiểu rõ nguyên nhân.
Quan niệm môn đăng hộ đối.
“Mạt Mạt.”
Thấy cô mãi chưa nhận, bà cụ Tưởng lên tiếng gọi.
Tô Mạt hoàn hồn, mỉm cười: “Bà ơi, chiếc vòng này cháu không thể nhận.” Bà cụ Tưởng đã tiếp xúc với Tô Mạt suốt bảy năm, tất nhiên biết cô là một người thấu hiểu, suy nghĩ rõ ràng, nghe vậy, bà chỉ cười nhẹ: “Sợ A Thâm không vui?”
Tô Mạt: “Cháu không thể làm tổn thương anh ấy.”
Bà cụ Tưởng: “Tổn thương?”
Tô Mạt không phải lần đầu trò chuyện với bà cụ, cô mỉm cười cởi mở, trông có vẻ hồn nhiên nhưng thực chất đầy ẩn ý: “Thay anh ấy tha thứ cho những điều không thể tha thứ, chẳng phải là tổn thương sao?”
Nghe vậy, ánh mắt bà cụ thoáng qua sự đau lòng, bà khẽ thở dài, bất lực thu tay lại: “Nó đã kể hết với cháu rồi?”
Tô Mạt vẫn giữ nụ cười, lắc đầu: “Không ạ, tất cả đều là cháu nghe lời đồn, chỉ là vài mẩu chuyện.”
Nói xong, sợ bà cụ sẽ kể thêm điều gì, cô vội vàng nói: “Bà cũng đừng kể với cháu, cháu không muốn biết.”
Cô đã quyết định, sau lần này trở về, sẽ chia tay với Tần Thâm, đường ai nấy đi, nên cô không muốn biết thêm bất cứ điều gì về anh nữa.