Vừa Ý Em

Chương 66: Tà váy đong đưa



Vào động phòng, là một lời mời.

Một lời mời rõ ràng, cùng nhau chạm đến những khát khao, để cùng tận hưởng khoái lạc.

Tô Mạt ngồi bên mép giường, người thì say, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

Tần Thâm đứng ở cửa không nhúc nhích, chỉ nhìn cô. Anh rút một bao thuốc trong túi ra, ngậm một điếu trên môi, chậm rãi châm lửa, khói thuốc lượn lờ tỏa ra, giọng anh trầm thấp vang lên: “Tô Mạt, trước đây tôi đã nói gì với em?”

Tô Mạt chớp mắt.

Không nhớ.

Quên rồi.

Tần Thâm nói: “Tôi từng nói, tôi không thích bị lợi dụng.”

Tô Mạt: “Ồ.”

Cô nhớ ra rồi.

Là lần đầu tiên cô nhờ anh giả làm bạn trai của mình.

Anh quả thật đã nói câu này.

Nhưng điều đó liên quan gì đến chuyện tối nay cùng cô vào động phòng?

Tối nay cô chỉ đơn giản là xuân tâm nhộn nhạo, trong lòng bùng lên khát khao mãnh liệt.
Nói xong, Tô Mạt nhìn Tần Thâm một lúc, men say khiến cô càng thêm choáng váng. Cô mím môi, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bên phòng bên cạnh, tiếng reo hò vẫn tiếp tục vang lên.

Hơn nữa, tiếng hò hét càng lúc càng lớn.

Tô Mạt đứng dưới vòi hoa sen, từ từ cởi chiếc váy dài ra. Ngón tay mềm mại vuốt tóc, ngẩng đầu để dòng nước từ mặt tràn xuống.

Khi Tần Thâm ngậm điếu thuốc bước vào, cảnh tượng đập vào mắt anh chính là như thế.

Người phụ nữ xiêu vẹo đứng dưới vòi sen.

Nước từ trên mặt cô chảy xuống, lướt qua toàn thân.

Chiếc cổ thon dài quyến rũ, đường cong đầy đặn, vùng bụng phẳng lì mịn màng, đôi chân thon dài săn chắc.

Hai người chạm mắt nhau, Tô Mạt say đến không chịu nổi, cả người dựa vào bức tường gạch sau lưng.

Nhưng chưa kịp dựa hẳn vào, Tần Thâm đã bước nhanh lên trước, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cả người Tô Mạt đều ướt, giờ được Tần Thâm ôm lấy, da thịt cô trơn láng, đầy hơi nước.

“Tần Thâm, anh đúng là đồ không ra gì.”

“Vừa muốn ngủ với tôi, lại chẳng chịu chiều tôi.”

Nghe tiếng lẩm bẩm của cô, đôi lông mày Tần Thâm khẽ chau lại, anh lạnh giọng đáp: “Em say rồi.”

Tô Mạt: “Tôi không say, tôi bây giờ còn tỉnh táo hơn bao giờ hết.”

Vừa nói, cô vừa chống tay lên ngực Tần Thâm để đứng thẳng dậy một chút, nghiêng đầu nhìn anh. Bất chợt, cô kéo cổ áo anh xuống, nhón chân hôn lên khóe môi anh.

Nụ hôn này, Tần Thâm không hề động đậy.

Tô Mạt hôn loạn xạ, không chút kỹ thuật.

Đến cuối cùng, cô mệt, đành cụp mắt lùi lại, gót chân chạm đất.

Nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt cô, Tần Thâm khàn giọng hỏi: “Sao không hôn nữa?”

Tô Mạt ngón chân trắng nõn cọ trên nền nhà, ngập ngừng đáp: “Anh chẳng động đậy gì cả.”
Tần Thâm: “Rồi sao?”

Tô Mạt: “Tôi không biết cách.”

Khi Tần Thâm bế bổng cô ra khỏi phòng tắm, cô theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.

Tần Thâm nhìn bộ dáng đáng thương ấy của cô, nhấc cô lên cao hơn, cúi xuống hôn cô.

Đôi mắt say mơ màng của Tô Mạt khẽ nhắm lại, ngoan ngoãn đáp lại, vừa dịu dàng vừa mê hoặc.

Toàn thân Tô Mạt đều ướt, cả hai không thể nằm trên giường, đành chọn chiếc sofa trong phòng ngủ.

Ban đầu cô nửa nằm nửa ngồi, sau đó lại quỳ.

Chập chờn lên xuống, như một con cá thiếu dưỡng khí.

Khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, Tần Thâm đưa cô lên tới mây xanh. Tô Mạt vừa như muốn khóc vừa như muốn cười: “Khó chịu quá.”

Tần Thâm từ phía sau ôm lấy eo cô, hôn lên vai cô: “Là thoải mái.”

Tiếng ồn ào trong phòng bên cạnh dừng từ khi nào, Tô Mạt không hề hay biết.

Dù sao, khi Tần Thâm bế cô từ phòng tắm về giường, căn phòng bên kia còn yên tĩnh hơn cả phòng họ.

Sau một trận đầm đìa mồ hôi, men say của Tô Mạt cũng tan đi phần nào. Lúc này, cô mới bừng tỉnh nhận ra mình vừa làm gì. Má cô đỏ, vành tai cũng đỏ bừng.

Tần Thâm đứng bên cạnh, nhìn thấy phản ứng của cô, cúi xuống xoa đầu cô: “Muốn uống nước không?”

Tô Mạt bĩu môi, không hài lòng với biểu hiện của mình ban nãy, đáp đầy hờn dỗi: “Uống.”

Tần Thâm: “Để tôi xuống dưới rót.”

Tô Mạt: “Trong phòng chẳng phải có máy lọc nước sao?”

Tần Thâm nghiêm túc nói: “Nước dưới lầu ngon hơn.”

Khi Tần Thâm mở cửa, Tưởng Thương đã đứng ngay đó.

Hai người đàn ông nhìn nhau, như ngầm hiểu điều gì, không ai nói gì, một trước một sau đi xuống lầu.

Đến trước máy lọc nước, Tần Thâm đưa tay kéo cổ áo sơ mi đã bị ướt, để lộ những dấu hôn trên cổ và vết cào trên xương quai xanh.

Tưởng Thương: “Hai người…”

Tần Thâm ngước mắt, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo như băng và chút giễu cợt: “Ngủ rồi, không rõ sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.