Nguyễn Huệ ngồi ngay cạnh Tô Mạt, nhìn thấy sự tương tác giữa cô và Tần Thâm mà không nhịn được thở dài cảm thán.
Hai người này thật sự rất xứng đôi.
Một người thì mạnh mẽ cứng rắn, một người thì mềm mại như có thể bóp ra nước.
Một người thì điềm tĩnh như một vị tăng nhân, một người thì yêu kiều quyến rũ, như thể có thể khuấy động cả hồ nước phẳng lặng. Hôn lễ bắt đầu, khách khứa lần lượt vào chỗ ngồi.
Thân phận của Tô Mạt trong giới này cũng được coi là khá nổi tiếng.
Thêm vào đó, có Tần Thâm là “viên ngọc quý” của nhà họ Tưởng đứng bên cạnh làm nền, hai người bọn họ trở thành điểm nhấn lộng lẫy của buổi tiệc, thậm chí còn thu hút hơn cả cô dâu chú rể.
Tuy vậy, cả hai đều khá điềm tĩnh, dường như không màng đến những chuyện bên ngoài, chỉ tập trung vào đĩa thức ăn trước mặt.
So với họ, Nguyễn Huệ thì lại chẳng thể bình tĩnh nổi.
Cô nàng nghe những lời bàn tán sau lưng, vài lần nhìn về phía hai người, định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ biết thở dài ngao ngán.
Tất cả các đám cưới đều giống nhau như đúc.
Phần đầu thì náo nhiệt vui vẻ, phần sau thì cảm động rơi nước mắt, còn ở giữa là những cảm xúc thật giả lẫn lộn của cô dâu chú rể. Khi thấy cô dâu được bố cô ta giao tay cho Tưởng Thương, trái tim Tô Mạt vẫn có chút nhói đau.
Đau như bị kim châm.
Không đau đến mức thấu tim gan, nhưng cũng khiến cô nghẹn lại.
Bảy năm rồi.
Đời người có mấy lần bảy năm.
Cả tấm chân tình, cuối cùng lại chỉ là bát nước đổ đi.
Khi Tô Mạt hít sâu một hơi, bàn tay cô đặt dưới bàn bị một bàn tay to khác nắm lấy. Không lâu sau, bàn tay ấy lại khẽ vuốt ve đầu ngón tay cô, rồi tinh nghịch gãi vào lòng bàn tay.
Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của người đàn ông vang lên bên tai: “Khó chịu gì chứ? Anh ta chỉ mới vừa cưới, còn chúng ta động phòng xong rồi.”
Tô Mạt: “!!”
Nguyễn Huệ ngồi cạnh: “...”
Không nghe thấy, cô không nghe thấy gì cả.
Hôn lễ ồn ào mà bắt đầu, cũng ồn ào mà kết thúc.
Buổi tối còn một bữa tiệc gia đình. Khách sạn bên này cũng có bày tiệc, nhưng nhà họ Tưởng là gia đình có thế lực, không ai dám để người nhà họ Tưởng tự mình tiếp khách.
Nói là tiệc gia đình, nhưng số người tham dự cũng không ít.
“Giàu thì xa mấy cũng có họ hàng”, đủ loại thân thích xa gần của nhà họ Tưởng, kể tên được hay không, đều tụ tập về đây, thật sự là một khung cảnh náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, có người tiến đến gần để kết thân với Tần Thâm.
Tô Mạt ngồi bên cạnh, không nghe rõ Tần Thâm nói gì với người đó, nhưng khi người kia rời đi, sắc mặt trông khó coi đến cực điểm.
Tô Mạt tối nay đã uống hai ly rượu, men say bốc lên, tò mò cũng tăng theo, nên ghé sát vào người Tần Thâm, nhỏ giọng hỏi: “Người đó nói gì với anh thế?”
Tần Thâm mặt không đổi sắc đáp: “Anh ta nói sau này nếu có dự án thích hợp thì có thể hợp tác cùng nhau.”
Tô Mạt nhướng mày: “Thế anh nói sao?”
Tần Thâm nói: “Tôi bảo anh ta, lúc nào định xuống biển thì báo tôi một tiếng, tôi có thể xăm cho anh ta, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ.”
Tô Mạt không nhịn được bật cười: “Sau đó thì sao?”
Nhìn dáng vẻ cô cười, Tần Thâm cụp mắt, trông thấy cô gái nhỏ đang tựa vào ngực mình, đôi mày cong cong, men rượu làm cô mất đi vẻ cao ngạo thường ngày, trông ngoan ngoãn đáng yêu, môi anh khẽ nhếch giọng cũng dịu dàng hơn: “Sau đó như em thấy đấy, vì ngại thân phận cậu cả nhà họ Tưởng của tôi nên anh ta không dám mắng, chỉ lạnh mặt bỏ đi.”
Tô Mạt: “Anh ta cũng thực tế thật.”
Tần Thâm uống một ngụm rượu, giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Ừ.”
Tiệc gia đình tan, mấy người bạn thân của Tưởng Thương rủ nhau đi náo động phòng.
Tô Mạt không tham gia, cô vốn quen biết mấy người đó nên rẽ sang một hướng khác, quay về phòng nghỉ của Tần Thâm mà nhà họ Tưởng đã sắp xếp.
Phòng của Tưởng Thương cô đã từng vào, rõ ràng lớn hơn phòng này rất nhiều.
Tối nay cô uống khá nhiều rượu, giờ nghe tiếng ồn ào, huýt sáo từ phòng bên cạnh, chỉ thấy đau đầu.
Ngay khi cô chuẩn bị đứng dậy tắm rửa rồi nghỉ ngơi, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Tần Thâm bước vào.
Hai người nhìn nhau, đầu óc Tô Mạt phút chốc trống rỗng.
Giây tiếp theo, miệng cô nhanh hơn não, liếʍ môi dưới, đôi môi đỏ mấp máy, hơi thở như lan: “Tần Thâm, tối nay... anh có muốn vào động phòng với tôi không?”