Vừa Ý Em

Chương 64: Muốn được ôm



Bên này, Tô Mạt và Nguyễn Huệ nói là đi vệ sinh, thực ra chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi.

Khách sạn rộng lớn, hai người kéo hai chiếc ghế, ngồi vào một góc khuất.

Hôm nay, Tô Mạt mang phong cách mỹ nhân sườn xám, tóc dài búi cao, chỉ có vài sợi tóc rơi tự nhiên trên má.

Da cô trắng như ngọc, cổ cao như thiên nga.

Cô ngồi ngược sáng, dáng vẻ lười biếng mà quyến rũ.

Nguyễn Huệ thì hoàn toàn khác biệt, mặc váy ngắn, cổ áo khoét sâu, tóc xoăn sóng to.

Hai người mỗi người một vẻ, đều là những mỹ nhân có thể khiến đàn ông ngoái đầu nhìn.

Họ vốn chỉ muốn trốn chỗ này để buôn chuyện, nhưng không ngờ lại thu về một đống danh thϊếp.

Cuối cùng, khi đến người thứ N tiến đến đưa danh thϊếp, Nguyễn Huệ vì bị ngắt quãng câu chuyện đang đến cao trào mà nổi giận.

“Tôi ly hôn, có hai đứa con, anh chắc chứ?”
“Còn cô ấy à, cô ấy còn tệ hơn tôi, đi làm tiểu tam cho người ta cơ.”

Nguyễn Huệ nói dối, ai cũng nghe ra được.

Nhưng thái độ không chút nể mặt ấy làm người ta mất tự nhiên.

Người đàn ông kia cười gượng một cái, là người có danh tiếng, nhưng vẫn rút lui với vẻ lúng túng, cúi đầu rời đi.

Nguyễn Huệ bĩu môi: “Đúng là một đám mắc bệnh hết cả.”

Tô Mạt bật cười nhẹ, từ đầu đến giờ cô không nhận một tấm danh thϊếp nào. Bất kể ai đứng trước mặt, cô cũng không để ý, thậm chí không thèm mỉm cười.

Con người đôi khi là vậy, càng tỏ vẻ dễ chịu, người khác càng được đà lấn tới.

Thái độ của Nguyễn Huệ khiến những kẻ định tiếp cận phải chùn bước.

Cô nàng hất tóc dài, lại ghé sát Tô Mạt, tiếp tục buôn chuyện.

“Chuyện của Diệp Nhiễm và bạn trai cũ, tớ biết rồi, quả nhiên là cô ta nɠɵạı ŧìиɧ trước.”
Khi nói chuyện tám nhảm, mắt Nguyễn Huệ sáng lên, còn hơn cả lúc nhận giải thưởng.

Tô Mạt trêu: “Cậu rảnh thế à, sao cứ quan tâm cô ta mãi vậy?”

Nguyễn Huệ nhướng mày: “Nếu không phải vì cô ta hại cậu, cậu có phải quay về huyện Trường Lạc không?”

Tô Mạt cười nhạt: “Trường Lạc cũng chẳng có gì không tốt.”

Ít nhất, sống thoải mái, thư thái.

Không cần mỗi sáng thức dậy phải đối mặt với đủ loại cạnh tranh, cũng không phải làm việc quá tải.

Thấy Tô Mạt dường như không quá để tâm, Nguyễn Huệ bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, cũng bình tĩnh hơn, chống khuỷu tay vào cô: “Đoán xem Diệp Nhiễm nɠɵạı ŧìиɧ với ai?”

Tô Mạt cười khẩy: “Người quen?”

Nguyễn Huệ vẻ mặt thần bí: “Hẳn là người quen.”

Tô Mạt dùng đầu ngón tay chống lên má, móng tay vừa làm, lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Hẳn là?”
Nguyễn Huệ từ thần bí chuyển thành đầy hàm ý: “Đúng thế, hẳn là, bởi đến giờ vẫn chưa tìm ra người đó là ai. Nhưng gần đây Diệp Nhiễm liên tục đổi túi xách, mỗi cái đều rất đắt.”

Liên tục đổi túi, mỗi cái đều rất đắt?

Đây đúng là một tín hiệu… thú vị.

Ai cũng biết, gia cảnh của Diệp Nhiễm không tốt, nhà lại trọng nam khinh nữ.

Những năm qua, hơn một nửa tiền cô ta kiếm được đều gửi về nhà.

Phụ cấp anh trai, trợ cấp em trai.

Người ta gọi là "nữ hoàng trợ em", cô ta thì "gánh cả gia đình".

Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Mạt bất giác hiện lên một cảnh tượng.

Ngày cô vừa trở lại Dung Thành, ở sảnh khách sạn, Diệp Nhiễm và Tưởng Thương…

Không lẽ nào?

Khi Tô Mạt đang ngẩn người, từ căn phòng nghỉ gần đó vang lên tiếng cãi vã.

“Ai mà không biết Tưởng Thương yêu bạn gái cũ bảy năm, tình thâm nghĩa trọng.”

“Chuyện này, tôi thấy tốt nhất là hỏi thẳng Tưởng Thương.”

“Bạn gái cũ của Tưởng Thương đâu rồi? Nghe nói cô ta hôm nay cũng đến?”

“Không chỉ đến, còn lấy danh bạn gái cậu cả nhà họ Tưởng mà tới kìa. Quyến rũ em trai rồi lại bám lấy anh trai, đúng là không biết xấu hổ.”

Những câu chửi rủa vang lên từng hồi.

Nguyễn Huệ nghe thấy, lập tức muốn đứng dậy lý luận.

Tô Mạt thấy vậy, giữ chặt cổ tay cô.

Nguyễn Huệ: “Mạt Mạt, bọn họ…”

Nguyễn Huệ vừa nói vừa giận dữ chỉ về phía phòng nghỉ.

Tô Mạt liếc nhìn, thấy đó là phòng trang điểm của cô dâu.

Mấy người vừa nói chuyện hẳn là bạn thân của cô dâu.

Cô đứng dậy, khoác tay Nguyễn Huệ, không nói gì, kéo cô nàng rời đi.

Nguyễn Huệ trợn mắt, khó tin: “Vô cớ bị chửi, cậu để yên à?”

Tô Mạt mỉm cười, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đầy phong tình: “Ngày rộng tháng dài, đừng làm hỏng ngày quan trọng nhất của người ta.”

Nói rồi, cô khoác tay Nguyễn Huệ, đi ngang qua cửa phòng trang điểm.

Hai người vừa đi đến cửa, đúng lúc đối mặt với một trong những người vừa nói lời cay nghiệt.

Người đó thấy Tô Mạt, mặt đầy sửng sốt.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Mạt khẽ cười, đôi môi đỏ nhếch lên: “Cô em nhỏ, nhan sắc thật ngẫu nhiên.”

(Nhan sắc ngẫu nhiên ý chỉ lúc tạo nhân vật game hay có nút tạo ngẫu nhiên, mà ngẫu nhiên thì thường rất xấu và dị hợm.)

Người kia: “!!”

Nói xong, Tô Mạt ung dung bước đi trên đôi giày cao gót.

Trở lại bàn tiệc, cảm nhận được ánh mắt dõi theo sau lưng, cô thả người tựa vào Tần Thâm, ghé sát tai anh làm nũng: “Thầy Tần, ôm em đi.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.