Tô Mạt đã thức dậy lúc 6 giờ, nhờ chuông báo thức.
Tắm rửa, trang điểm, chỉ thiếu thắp hương.
Sự chuẩn bị tỉ mỉ đến mức giống như chính cô sắp kết hôn.
Tần Thâm nằm trên sofa nhìn cô, chân mày khẽ nhíu.
Không lâu sau, Tô Mạt xuất hiện trước mặt anh trong bộ sườn xám cải tiến cúp ngực, khẽ nhướng đôi mày mảnh hỏi: “Thấy đẹp không?”
Tần Thâm giọng trầm thấp: “Ừ.”
Tô Mạt nhìn anh chằm chằm, vài giây sau quay trở lại phòng ngủ. Khi ra ngoài lần nữa, cô khoác thêm một chiếc khăn voan trắng trên vai.
Đúng là đẹp.
Nhưng không quyến rũ bằng vừa nãy.
Tần Thâm ngồi dậy từ sofa, hai chân hơi dạng, cầm hộp thuốc lá châm một điếu, nhàn nhạt nói: “Chỉ mặc sườn xám là đẹp nhất.”
Tô Mạt lườm anh: “Tôi chẳng lẽ không biết chỉ mặc sườn xám mới đẹp sao?” Tần Thâm nhướng mày: “?”
Tô Mạt bối rối, rõ ràng không muốn nói sự thật: “Anh quản làm gì?”
Tần Thâm: “Sợ lấn át cả cô dâu?”
Tô Mạt bị anh nói trúng tim đen, trừng mắt một cái, dứt khoát thừa nhận: “Một người phụ nữ, ngày quan trọng nhất đời ngoài sinh ra và mất đi, chỉ còn ngày cưới. Không ai muốn bị dìm trong ngày này cả.”
Tần Thâm cúi đầu gạt tàn thuốc, đáy mắt thấp thoáng ý cười nhưng không biểu hiện rõ ràng: “Không phải định đến phá đám cưới à?”
Tô Mạt: “Tôi đi là để làm Tưởng Thương khó chịu. Với lại, là anh ta tự tay đưa thiệp mời cho tôi. Cô dâu chẳng có thù oán gì với tôi, tôi làm khó cô ấy làm gì.”
Huống chi người ta còn tặng cô 5 triệu.
Tần Thâm: “Ừ.”
Gần trưa, Tô Mạt và Tần Thâm đến nơi tổ chức hôn lễ.
Như ý muốn, họ được xếp ngồi ở bàn chính. Nguyễn Huệ cũng nhờ hào quang của cô mà được xếp vào bàn này.
Cô bạn đã đến từ sớm, vừa thấy Tô Mạt liền trố mắt dán chặt vào Tần Thâm.
Tô Mạt lườm cô: “Cậu đừng làm mất mặt được không?”
Nguyễn Huệ với mái tóc xoăn bồng bềnh kiểu gái hư, ghé sát vào Tô Mạt, hỏi: “Thật sự là anh họ Tưởng Thương?”
Không nhắc còn đỡ, nhắc tới làm Tô Mạt lại thấy phiền: “Ừ.”
Nguyễn Huệ nhướng mày cười: “Anh họ tốt hơn hay em họ tốt hơn?”
Tô Mạt liếc cô nàng: “Người họ hàng tiếp theo sẽ còn tốt hơn.”
Nguyễn Huệ giả vờ kinh ngạc, nhưng nụ cười trong mắt không giấu được: “Cậu định quét sạch đàn ông nhà họ Tưởng đấy à?” Cô nàng vừa dứt lời, chưa kịp để Tô Mạt phản ứng, Tần Thâm ngồi bên cạnh đã đưa cho mỗi người một cốc nước, giọng trầm nói: “E rằng phải làm cô thất vọng rồi. Nhà họ Tưởng đời này chỉ có tôi và Tưởng Thương là đàn ông.”
Nguyễn Huệ vốn tưởng Tần Thâm lạnh lùng, không dám bắt chuyện. Giờ nghe anh nói vậy, cảm thấy anh khá thú vị, liền chủ động đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Nguyễn Huệ, bạn thân của Mạt Mạt.”
Nói xong, cô nàng còn không quên bổ sung: “Tôi là bạn thân thật sự, không phải ‘bạn thù’.”
Tần Thâm không bắt tay, chỉ khẽ gật đầu tự giới thiệu: “Tần Thâm.”
Thái độ của anh không khiến Nguyễn Huệ khó chịu, ngược lại càng làm cô nàng phấn khích. Cô nàng ôm lấy cánh tay của Tô Mạt, kêu lên: “Anh họ này ổn quá, biết giữ khoảng cách.”
Tô Mạt: “Hừ.”
Tần Thâm biết giữ khoảng cách?
Khoảng cách chỉ là lớp ngụy trang của anh.
Nhà họ Tưởng là một gia tộc danh giá ở Dung Thành, khách mời đông, người không mời mà đến cũng nhiều.
Trong khung cảnh ồn ào thế này, Tô Mạt cảm thấy rất khó chịu.
Tính cô vốn lười, ghét nhất những dịp như thế này.
Nguyễn Huệ ngồi bên cạnh, là bạn thân nhiều năm, nhìn một cái là biết cô không kiên nhẫn. Cô nàng cười nói nhỏ: “Đi nhà vệ sinh không?”
Tô Mạt nhướng đuôi mắt, đồng ý ngay: “Đi.”
Nguyễn Huệ cười tươi khoác tay cô.
Hai người vừa rời đi, bên cạnh Tần Thâm có người ngồi xuống.
Trong một buổi lễ như thế này, người đó lại ăn mặc vô cùng thoải mái, hoa hòe rực rỡ, trông như đi nghỉ mát.
Ngay sau đó, người này khoác vai Tần Thâm, cười nhạo: “Nghe nói anh phải bán nhà để chữa bệnh cho Tiểu Lục?”
Tần Thâm liếc anh ta một cái, mặt không đổi sắc: “Cậu muốn mua?”
Người kia cười cợt: “Tôi mua, nhưng anh bán rồi thì ở đâu?”
Tần Thâm bình thản đáp: “Ở nhà bạn gái tôi.”
Người kia chế giễu: “Bạn gái anh biết bây giờ cô ấy là bạn gái anh không?”
Tần Thâm cúi đầu nghịch ly trà trước mặt, ngước lên, giọng lạnh lẽo, ánh mắt thờ ơ: “Mục Xuyên, cái gì khiến cậu chán ghét cuộc sống này đến vậy?”
Người kia: “Gì cơ?”
Tần Thâm nghiêm túc nói: “Khiến cậu nhất định phải tìm chết.”