Vừa Ý Em

Chương 62: Anh ta muốn thăng cấp, rõ ràng không che giấu



Giọng nói của Tần Thâm trầm thấp, vừa nghiêm túc, lại có chút không đứng đắn.

Tô Mạt bị anh ôm lấy, cơ thể khẽ run lên theo bản năng.

Vài giây sau, sợ Song Kỳ nhận ra điều bất thường, cô hắng giọng, lấp liếʍ: “Thế này đi, em đừng vội, để tôi nhắn tin hỏi anh ấy thử.”

Nghe thấy Tô Mạt chịu giúp, Song Kỳ nức nở đáp: “Cảm ơn chị, Tô Mạt.”

Tô Mạt: “Không có gì, tôi sẽ hỏi giúp em.”

Nói xong, cô cúp máy.

Kết thúc cuộc gọi, Tô Mạt gỡ mình ra khỏi vòng tay Tần Thâm, tiện tay ném điện thoại lên giường rồi lười biếng dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn anh.

“Tần Thâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tần Thâm cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Gì cơ?”

Tô Mạt cười khẩy: “Anh tưởng tôi là cô bé ngây thơ như Song Kỳ à?”

Lúc thì nhận cuộc gọi của Tưởng Thương ngay trong phòng tắm, lúc thì dẫn cô đến nhà họ Tưởng, giờ lại cố tình lên tiếng trong khi biết cô đang nghe điện thoại của Song Kỳ…
Cô đâu có ngốc, chỉ cần suy nghĩ chút, là hiểu ngay anh đang bày trò gì.

Cả hai đều là người thông minh, giấy không gói được lửa, thẳng thắn nói ra luôn.

Huống chi, động cơ của Tần Thâm chưa bao giờ được anh che đậy.

Trước ánh mắt khinh bỉ của Tô Mạt, Tần Thâm bước tới gần cô.

Hai người, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, nhìn nhau trong giây lát. Hầu kết của Tần Thâm khẽ động, anh nói: “Muốn để tất cả đều biết.”

Tô Mạt nghẹn lời: “…”

Tần Thâm: “Tôi thích em, chưa từng giấu giếm. Còn em, dựa vào sự yêu thích của tôi, lợi dụng tôi, ngủ với tôi, rồi lại không muốn để người khác biết. Tô Mạt, em tưởng rằng em cho tôi ngủ một lần, chúng ta liền coi như xong sao?”

Chuyện giữa nam nữ, làm thì là một chuyện, nhưng nói trắng ra lại là một chuyện khác.
Nhất là khi một bên vốn đã đuối lý.

Tô Mạt bị anh bóc trần, đôi mày khẽ nhướng: “Tôi lợi dụng anh? Chúng ta là giao dịch công bằng! Nếu anh thấy không công bằng, sao không từ chối ngay từ đầu, giờ còn làm như mình là nạn nhân?”

Tần Thâm nói: “Tôi chưa bao giờ nói mình là nạn nhân.”

Tô Mạt tức giận: “Thế anh đang làm gì vậy?”

Tần Thâm vẻ mặt bình thản đáp: “Là em hỏi tôi muốn làm gì, tôi đang trả lời câu hỏi của em.”

Tô Mạt nghẹn lời.

Một cơn tức tối dâng lên trong l*иg ngực, không biết trút vào đâu.

Trước đây, khi còn quen Tưởng Thương, cô từng nghe không ít chuyện trong giới, những mối quan hệ “bạn giường” kết thúc bằng sự dây dưa không dứt.

Nhưng hầu hết đều là phụ nữ bám lấy đàn ông.

Còn kiểu đàn ông như Tần Thâm bám dính không buông, đúng là lần đầu cô thấy.
Tô Mạt tức đến nghiến răng, đôi môi đỏ mấp máy, định mắng thì lại bị Tần Thâm cúi người, bất ngờ hôn chặn miệng.

Tô Mạt: “!!”

Trái ngược với cơn tức của cô, nụ hôn của Tần Thâm lại rất dịu dàng.

Từng bước dẫn dắt, cho đến khi cô mềm nhũn, anh mới tiến sâu hơn.

Khi Tô Mạt bị bàn tay lớn của anh nhấc bổng lên, cô nghiến răng mắng anh: “Đồ rẻ tiền, bám chặt không buông!”

Tần Thâm cúi đầu hôn vào nốt ruồi chu sa nơi xương quai xanh của cô, giọng khàn khàn đầy du͙© vọиɠ: “Ừ, đúng thế, tôi rẻ tiền, tôi bám lấy em.”

Đôi mắt Tô Mạt hoe đỏ, chẳng nói được lời độc địa nào nữa, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

Sau đó, được anh bế vào phòng tắm để tắm rửa, sau khi ra khỏi đó, cô lập tức nằm úp mặt xuống giường, không nhúc nhích.

Tần Thâm vừa ngậm điếu thuốc vừa bóp chân cho cô, đôi chân vốn đã rã rời vì chuột rút.

Tô Mạt úp mặt vào chăn, giọng uể oải: “Đồ chó, về rồi tôi đá anh ngay.”

Cô vốn hẹn tối nay đi dạo phố với Nguyễn Huệ, nhưng bị Tần Thâm giày vò đến như vậy, làm gì còn sức đi dạo phố, cánh tay như bún bò khua khua trên giường, lấy điện thoại nhắn tin: [Mai gặp ở đám cưới.]

Nguyễn Huệ: [Hả?]

Tô Mạt: [Hôm nay không muốn ra ngoài.]

Nguyễn Huệ: [Cậu ban ngày "tuyên da^ʍ" à?]

Tô Mạt: [Cút.]

Nguyễn Huệ: [Mạt, cậu thay đổi rồi. Trước kia cậu nghiêm túc biết bao, giờ lại chìm đắm trong nam sắc, không dứt ra được.]

Tô Mạt quăng điện thoại sang một bên, không muốn trả lời.

Buổi tối, Tô Mạt và Tần Thâm gọi đồ ăn bên ngoài. Cô mệt mỏi, chân tay bủn rủn, chẳng còn ý định ra ngoài tìm đồ ăn.

Trong lúc ăn, Tô Mạt vừa cắn đầu đũa vừa nói: “Nếu anh thật sự không thích Song Kỳ, hãy nói rõ ràng với cô ấy. Cô bé đơn thuần, anh cứ treo lơ lửng thế này, chỉ làm cô ấy chìm sâu thêm.”

Tần Thâm bưng bát canh lên uống một hơi hết nửa, giọng lạnh lùng: “Không bằng em trực tiếp nói với cô ấy rằng chúng ta đã ngủ với nhau, hiệu quả chắc chắn rõ ràng ngay lập tức.”

Tô Mạt: “!!”

Khi đi ngủ, trong cơn mơ màng, Tô Mạt nhận ra một điều.

Giữa cô và Tần Thâm, nhìn bề ngoài như thể cô mạnh mẽ, kiêu căng, nhưng thực chất cô bị anh nắm trọn, mà còn nắm rất chặt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.