Vừa Ý Em

Chương 61: Không thú vị, thiếu chiêu trò



Bán nhà?

Động tác cúi người thay giày của Tô Mạt khựng lại, đôi mày khẽ nhíu.

Một lát sau, cô quay về sofa chơi điện thoại. Tần Thâm nhìn cô một cái, xoay người, tiếp tục đứng nhìn ra cửa sổ gọi điện.

“Tiền đã mượn hết rồi, không mượn nữa.”

“Nhà mới vẫn chưa sửa xong.”

“Ừm, tôi định đưa Tiểu Lục chuyển vào cửa tiệm.”

“Tôi không sao, da dày quen rồi, chỉ là Tiểu Lục…”

Phần sau, giọng anh thấp xuống, Tô Mạt nghe được từng đoạn ngắt quãng, không rõ ràng, chỉ cảm thấy một cơn bực bội khó hiểu bốc lên từ trong lòng.

Gì vậy, sống khó khăn đến thế, tại sao không nhận tiền nhà họ Tưởng đưa?

Một lúc sau, Tần Thâm cúp điện thoại, ngồi xuống sofa bên cạnh cô, giọng trầm hỏi: “Vừa nãy em đi gặp bạn à?”

Tô Mạt khẽ nhếch môi: “Bạn cũ.”

"Cũ" tới mức vốn nên nằm dưới mộ, nhưng lại bất cẩn bò ra ngoài.
Tần Thâm: “Ừ.”

Tần Thâm vốn ít nói, sau chữ “Ừ” này thì không nói gì thêm.

Tô Mạt liếc xéo anh một cái, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Vài phút sau, Tô Mạt đột nhiên đặt mạnh điện thoại lên sofa, ngẩng đầu lên nói: “Tần Thâm, có phải đầu óc anh không bình thường không?”

Tần Thâm đang xem điện thoại, nghe vậy quay sang nhìn cô: “Hả?”

Tô Mạt bật cười vì tức: “Anh đã túng thiếu đến mức phải bán nhà rồi, tại sao nhà họ Tưởng đưa tiền anh lại không lấy?”

Tần Thâm nhíu mày: “Bố em đưa tiền, em sẽ lấy chứ?”

Nhắc đến Tô Thành Đức, đôi môi đỏ mọng của Tô Mạt mím chặt lại.

Con người mà, chuyện xảy ra với người khác thì nhìn thấu suốt vô cùng.

Nhưng một khi rơi vào bản thân, mọi chuyện lại trở nên khác.

Tô Mạt biết Tần Thâm nghĩ gì.

Bởi vì trong thâm tâm, hai người bọn họ đều giống nhau.
Năm đó, bố Tần Thâm vì mẹ anh mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng. Sau đó ông ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe, việc anh nhận tổ quy tông là một chuyện, nhưng nhận sự bố thí của họ lại là chuyện khác.

Nói trắng ra, nếu anh đưa tay nhận tiền của nhà họ Tưởng, điều đó đồng nghĩa với việc bố mẹ anh đã sai.

Tô Mạt trừng mắt nhìn anh, không tìm được lời phản bác, cuối cùng tìm cớ để giữ thể diện cho mình: “Tôi vốn chẳng có ý định nhận ông ta.”

Tần Thâm cụp mắt, đáy mắt thoáng qua một tia tối tăm: “Có những việc, bất đắc dĩ phải làm.”

Tô Mạt: “…”

Tô Mạt trở về phòng ngủ, nằm trên giường mà tự bật cười vì chính mình.

Hôm nay cô bị làm sao thế này, hết lần này đến lần khác nổi điên?

Chỉ vì hai người đồng cảnh ngộ?

Hay là vì Tần Thâm đã bảo vệ cô ở nhà họ Tưởng?
Đó chẳng phải là việc anh nên làm sao?

Nếu không phải vì anh, cô cũng đâu có mặt ở nhà họ Tưởng.

Nghĩ thông suốt điều này, Tô Mạt úp mặt vào gối, vô tư đánh một giấc trưa.

Lúc này, tại nhà họ Tưởng.

Sau màn quan sát vừa rồi, bà cụ Tưởng bảo người hầu pha trà cho Lam Thiến, đích thân đẩy tách trà đến trước mặt cô ta: “Thiến Thiến, Mạt Mạt không phải chỉ là một bình hoa, nó là cô gái tốt.”

Lam Thiến cầm tách trà lên, nghĩ đến cảnh vừa rồi, cảm giác nghẹn thở.

Cô ta không thể không thừa nhận, khoảnh khắc đó, Tô Mạt quả thực rạng ngời.

Rõ ràng là một người phụ nữ có vẻ lười nhác, cử chỉ quyến rũ, trông như chẳng học hành gì, nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta lại tài giỏi hơn bất kỳ ai…

Người phụ nữ như vậy, đừng nói đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng sẽ ngưỡng mộ.

Tô Mạt bị đánh thức bởi một cuộc gọi, trong trạng thái mơ màng, cô với tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, bấm nhận: “Alo.”

Sau câu nói của cô, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Song Kỳ: “Chị Tô Mạt.”

Tô Mạt trở mình, váy bị kéo lên một chút: “Sao vậy?”

Qua điện thoại, Song Kỳ hít mũi, nói: “Em nghi ngờ Tần Thâm có người phụ nữ khác.”

Nghe vậy, Tô Mạt tỉnh cả ngủ, bất giác ngồi bật dậy.

Quả nhiên, người với người không thể tiếp xúc quá lâu.

“Lâu ngày sinh tình”, dù là tình yêu hay tình bạn.

Có tình cảm, sẽ có áy náy.

Có áy náy, sẽ có chột dạ.

Giống như Tô Mạt bây giờ, nghe lời Song Kỳ, trong lòng chột dạ kinh khủng. Cô trở mình, nằm sấp xuống, vắt chân lên rồi nghịch lọn tóc, lơ mơ nói: “Thật à? Chắc không đâu.”

Song Kỳ khẳng định: “Thật đó.”

Tô Mạt chớp chớp mắt, nói dối không chớp mắt: “Tôi thấy khả năng này không lớn. Em nghĩ xem, anh ấy là kiểu đàn ông thẳng thắn như thế, chẳng thú vị gì, ngoài em ra, còn ai thích nổi anh ấy chứ?”

Song Kỳ nghẹn ngào, gần như muốn khóc: “Chị Tô Mạt, chị giúp em hỏi anh ấy được không? Em nhắn tin anh ấy không trả lời…”

Song Kỳ còn đang nói, cửa phòng ngủ của Tô Mạt bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Nghe thấy động, tim Tô Mạt đập loạn một nhịp. Không đợi người đàn ông bước vào lên tiếng, cô đã vội nhảy xuống giường, lao đến ôm lấy anh, kiễng chân che miệng anh lại.

Song Kỳ: “Chị Tô Mạt, chị nghe thấy em nói không? Em biết chị không coi trọng Tần Thâm, cảm thấy anh ấy chẳng thú vị…”

Tô Mạt: “…”

Giây tiếp theo, bàn tay lớn của Tần Thâm ôm lấy eo cô, thân hình cao lớn phủ xuống, anh cúi đầu, ghé vào tai cô thì thầm: “Cảm thấy tôi không thú vị? Chê… tôi… ít chiêu trò?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.