Tần Thâm vừa dứt lời, nhìn thấy khuôn mặt biến hóa không ngừng của Tô Mạt, biết ngay cô đang nghĩ gì, anh bình thản hỏi: “Ý em là?”
Tô Mạt khẽ nhếch môi đỏ: “Để sau hẵng nói.”
Bây giờ cô còn việc quan trọng hơn phải làm.
Nói xong, không để ý Tần Thâm có phản ứng gì, cô thẳng bước ra cửa, đi giày rồi rời đi.
Khi đến phòng 327, cửa phòng khép hờ, bên trong vang lên giọng Diệp Nhiễm đang nói chuyện điện thoại.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chuyển tiền đúng hạn.”
“Bệnh của bố sao rồi?”
“Bố mẹ cứ an tâm chữa bệnh, tiền con có.” Diệp Nhiễm quay lưng về phía cửa phòng, tiếp tục nói.
Cuộc gọi vừa kết thúc, cô ta nghẹn ngào ôm mặt khóc, bóng dáng mỏng manh trông thật đáng thương.
Tô Mạt đứng ngoài cửa nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Chơi chiêu này sao?
Diễn kịch khổ tình?
Đáng tiếc, cô chưa bao giờ là kiểu người lương thiện, đối với những kẻ đã làm tổn thương mình, trái tim cô còn cứng hơn đá.
Tô Mạt đứng ở cửa nhìn một lát, sợ kịch đã bày sẵn, nếu không vào thì chẳng diễn tiếp được. Cô chỉnh lại biểu cảm, đẩy cửa bước vào.
Nghe tiếng cửa, Diệp Nhiễm như bị giật mình, quay đầu lại.
Nhìn thấy Tô Mạt, mắt cô ta đỏ hoe, mở miệng: “Mạt Mạt.”
Tô Mạt bước gần hơn, đôi mày khẽ nhíu lại nhìn cô ta, phối hợp với kịch bản, giả vờ quan tâm: “Vừa nãy tôi nghe cô gọi điện, nhà cô…” Cô ngập ngừng, ngữ khí và biểu cảm hoàn toàn thể hiện sự quan tâm và do dự của một người bạn cũ.
Thấy biểu cảm của Tô Mạt, ánh mắt Diệp Nhiễm lóe lên tia sáng, nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế vẻ hân hoan, đưa tay muốn nắm lấy tay Tô Mạt: “Mạt Mạt…”
Tô Mạt đứng im không động, để mặc cô ta nắm.
Ngay sau đó, Diệp Nhiễm vừa khóc vừa nói: “Mạt Mạt, lúc trước tôi thật sự không cố ý hãm hại cậu, hoàn toàn vì bố tôi bị bệnh cần một khoản lớn để phẫu thuật, tôi không có tiền. Đúng lúc đó, một công ty tìm đến tôi, bảo tôi hại cậu, họ sẽ cho tôi một số tiền…”
Vừa nói, nước mắt to như hạt đậu của Diệp Nhiễm rơi xuống.
“Nhưng tôi thề, tôi thật sự không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Tôi nghĩ với danh tiếng của cậu trong giới, chỉ cần giải thích một chút, chắc chắn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…” Diễn xuất của Diệp Nhiễm, thật lòng mà nói, không tốt lắm.
Tô Mạt cảm thấy không nhìn nổi nữa, sợ rằng mình sẽ lộ tẩy, bèn ngắt lời: “Những lời này sao cô không nói sớm hơn?”
Diệp Nhiễm khóc nói: “Tôi sợ cậu trách tôi, tôi không dám gặp cậu, tôi sợ cậu không tha thứ cho tôi…”
Nửa năm trời không dám gặp.
Bây giờ đột nhiên lại có mặt mũi xuất hiện?
Nói trắng ra, chẳng phải vì nghĩ cô sẽ không trở lại Dung Thành, nghĩ chuyện này đã chìm xuống.
Giờ thấy cô về, lại còn trở thành bạn gái của cậu cả nhà họ Tưởng.
Chẳng cần biết Tần Thâm là cậu cả nhà họ Tưởng có giá trị bao nhiêu, nhưng dùng để trấn áp loại "tiểu quỷ" như Diệp Nhiễm cũng là quá đủ.
Sau lời Diệp Nhiễm, bầu không khí trở nên im lặng.
Khoảng nửa phút sau, Tô Mạt hít một hơi sâu, rồi để lộ vẻ mặt khó chịu: “Thôi, chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua đi.”
Diệp Nhiễm hỏi: “Mạt Mạt, cậu tha thứ cho tôi rồi sao?”
Tô Mạt nói: “Chuyện cũ, tôi có thể không so đo, nhưng bảo tha thứ, để tôi cân nhắc thêm.”
Rời khỏi phòng 327, việc đầu tiên Tô Mạt làm là lấy điện thoại trong túi, tắt chế độ ghi âm.
Còn gì thuyết phục hơn khi chính miệng kẻ gây ra chuyện thừa nhận sai lầm?
Một lát sau, Tô Mạt về đến phòng mình, cô vừa bước vào đã nghe thấy Tần Thâm đang gọi điện thoại: “Giúp tôi rao bán căn nhà, giá thấp chút cũng được, bây giờ quan trọng nhất là gom tiền làm phẫu thuật cho Tiểu Lục.”