Giày cao gót, váy dài, vòng eo uyển chuyển gợi cảm, nhìn thế nào cũng giống một yêu tinh sống động như bước ra từ tranh.
Cô bước vài bước, bỗng quay đầu nhìn Tần Thâm.
Ánh mắt hơi nheo lại, ẩn chứa chút không vui khó phát hiện.
Tần Thâm cúi đầu nhìn cô, giọng trầm: “Sao vậy?”
Tô Mạt nhướng mày hỏi: “Vừa rồi ông cụ Tưởng gọi anh vào thư phòng nói gì thế?”
Tần Thâm mặt không đổi sắc: “Chuyện gia đình.”
Tô Mạt cười khẩy.
Chuyện gia đình?
Anh với ông cụ Tưởng thì có chuyện gì để nói?
Không cần nói gì khác, chỉ riêng bàn ăn trưa vừa rồi thôi, ông cụ căn bản không xem anh là người nhà.
Bị bỏ rơi ngoài kia nhiều năm như thế, nếu thật sự xem anh là người thân, ít nhất cũng phải có chút áy náy chứ? Ít nhất cũng phải hỏi xem anh thích ăn gì, phải không? Không hề, hoàn toàn không có.
Chỉ một cú điện thoại gọi anh về nhà.
Gọi chó chắc?
Tô Mạt nhìn chằm chằm Tần Thâm, biết anh không muốn nói thật, nhưng cô cũng không rõ tại sao mình lại nổi điên, trong lòng chỉ thấy không thoải mái.
Có lẽ hành động của ông cụ Tưởng làm cô nhớ đến người cha "giá rẻ" của mình?
Một lát sau, hai người lên xe quay về khách sạn.
Trên đoạn đường này, cả hai im lặng không nói gì. Xuống xe, Tần Thâm cúi người tháo dây an toàn cho cô, ánh mắt rũ xuống, giọng trầm: “Không vui à?”
Tô Mạt cố chấp: “Không.”
Tần Thâm nói: “Vừa rồi trong thư phòng, ông cụ nói muốn cho tôi một khoản tiền, tôi từ chối rồi.”
Tô Mạt cười nhạt: “Anh cũng cao ngạo ghê.”
Sắp không có gì ăn nữa rồi, còn từ chối thức ăn dâng tận miệng.
Tần Thâm ngước mắt nhìn cô, thu hết vẻ cười mỉa của cô vào đáy mắt: “Cũng được.” Tô Mạt chế giễu: “Nói anh mập, anh còn thở hổn hển.”
Tần Thâm bình thản: “Nói tôi mập, tôi không thở.”
Tô Mạt đang bực tức, nói nhanh hơn suy nghĩ: “Thế anh làm sao mới thở hổn hển?”
Tần Thâm mặt không cảm xúc đáp: “Cứng.”
Tô Mạt bị nghẹn, hai má ửng đỏ, tránh ánh mắt Tần Thâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đúng là tên đàn ông thối, vẻ ngoài thì lạnh lùng, thực tế lại phóng đãng không tưởng.
Hơn nữa, anh luôn giữ khuôn mặt lạnh như tiền ấy, khiến người ta cảm thấy anh chỉ thuận miệng nói, còn nếu bạn nghĩ nhiều, thì đó là bạn đen tối.
Xuống xe, hai người vào thang máy quay về phòng.
Trong thang máy, Tần Thâm nói bằng giọng bình thản: “Tôi phát hiện ra em cũng hiểu biết nhiều ghê.”
Tô Mạt nhướn mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở nhà cũ họ Tưởng, khẽ nhếch môi cười nhạt: “Thành kiến nào khiến anh nghĩ phụ nữ đẹp chắc chắn là bình hoa di động?” Tần Thâm đáp: “Tôi không nói thế.”
Tô Mạt: “Nhưng anh đúng là nghĩ thế.”
Nói xong, cô bước ra khỏi thang máy. Khi đi ngang qua Tần Thâm, cô liếc anh một cái, nói: “Trông mặt mà bắt hình dong.”
Tần Thâm vô cớ bị công kích, nhưng Tô Mạt đang giận, căn bản không cho anh cơ hội phản bác.
Đến trước cửa phòng, Tô Mạt quẹt thẻ mở cửa rồi tháo giày cao gót, đi thẳng đến sofa ngồi xuống.
Tần Thâm theo sau, thấy cô đi chân trần trên sàn, nhìn tà váy cô tung bay, cổ họng khẽ động nhưng không nói gì.
Hoặc có thể nói, trong bầu không khí này, anh hoàn toàn không dám lên tiếng.
Tô Mạt vừa ngồi xuống, điện thoại trong tay nhận được một tin nhắn.
Cô cúi đầu nhìn màn hình. Thấy nội dung tin nhắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
[Mạt Mạt, tôi có thể gặp cậu một lần không?]
[Tôi biết cậu hận tôi, nhưng những chuyện đó đều là hiểu lầm. Tôi mong cậu cho tôi một cơ hội giải thích.]
Người gửi, Diệp Nhiễm.
Sau khi hai người cắt đứt, Tô Mạt đã xóa toàn bộ liên lạc với cô ta. Không chặn số, chủ yếu vì nghĩ mọi chuyện đến mức này, cô ta cũng không mặt dày liên hệ lại.
Giờ xem ra, cô đã đánh giá thấp sự không biết xấu hổ của cô ta.
Tô Mạt lướt ngón tay trên màn hình, định xóa tin nhắn ngay lập tức, nhưng bỗng dừng lại, trả lời: [Gặp ở đâu?]
Diệp Nhiễm: [Mạt Mạt, cậu thật sự chịu gặp tôi?]
Tô Mạt: [Đừng lằng nhằng, chẳng phải cô muốn giải thích sao? Nói địa điểm đi.]
Cô muốn xem xem cô ta có thể ba hoa đến mức nào.
Tin nhắn gửi đi, Diệp Nhiễm lập tức đáp: [Ngay khách sạn cậu đang ở, phòng 327 được không?]
Tô Mạt: [Được.]
Diệp Nhiễm: [Mười phút sau gặp.]
Nhắn tin xong, Tô Mạt đứng dậy, vào phòng tắm trang điểm nhẹ, tiện tay buộc tóc dài thành đuôi ngựa.
Để lát nữa ra tay không bị vướng.
Làm xong mọi việc, cô vừa định bước ra cửa thì va phải Tần Thâm đứng trước cửa.
Tô Mạt hỏi: “Có việc gì?”
Tần Thâm nói: “Vừa rồi quên nói với em, ông cụ bảo tối mai chúng ta về nhà cũ ở.”