Tô Mạt không phải chưa từng được người khác bảo vệ.
Nhưng chưa bao giờ cô được bảo vệ một cách thẳng thắn và công khai như thế này.
Ngay cả bà ngoại cô, Hàn Kim Mai, vì mối quan hệ với mợ, tình yêu dành cho cô cũng luôn giấu diếm, sợ mợ sẽ kiếm cớ làm khó dễ.
Sau câu nói của Tần Thâm, cả phòng khách im lặng như tờ. Hàng mi cong vυ"t của Tô Mạt khẽ rung lên không thể kiểm soát.
Ngay sau đó, bà cụ Tưởng trừng mắt với ông cụ Tưởng, phá tan bầu không khí nặng nề: “A Thâm nói đúng, Mạt Mạt là người yêu nó đưa đến, chứ không phải phạm nhân, ông dùng giọng điệu gì thế?”
Sắc mặt ông cụ Tưởng không mấy dễ chịu, bị hậu bối đáp trả, lại bị vợ làm mất mặt, ông im lặng một lúc rồi đứng dậy đi lên lầu.
Khi ông cụ rời đi, bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn. Bà cụ Tưởng cố làm dịu tình hình, kéo Tưởng Thương và Lam Thiến ngồi xuống, hỏi han về lễ cưới, rồi giới thiệu họ với Tần Thâm và Tô Mạt.
Lam Thiến và Tô Mạt đều giữ thái độ tự nhiên, không giả vờ như không quen biết.
Thấy hai người biết nhau, bà cụ Tưởng hơi ngạc nhiên.
Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, bà hiểu rõ nhưng giả vờ không biết, cười hiền hòa: “Sau này đều là người một nhà.”
Câu nói của bà cụ khiến bốn người trong cuộc đều im lặng.
Chỉ có Tưởng Dao là không kiềm chế được, trợn mắt một cái rõ to.
Bữa trưa được tổ chức tại biệt thự nhà họ Tưởng.
Trên bàn ăn, một phần ba món là Tưởng Thương thích, một phần ba là của Lam Thiến và phần còn lại thuộc về Tưởng Dao. So với họ, Tần Thâm và Tô Mạt giống như hai người ngoài cuộc.
Tô Mạt thu tất cả những điều đó vào mắt, trong khoảnh khắc cúi đầu, đáy mắt cô tràn đầy vẻ chế giễu nhàn nhạt.
Sau bữa ăn, ông cụ Tưởng gọi Tần Thâm và Tưởng Thương vào thư phòng để nói chuyện.
Trong phòng khách, bà cụ Tưởng sai người mang ra ba món đồ cổ vừa sưu tầm được, đặt thẳng hàng để mọi người thưởng thức.
Một món đồ sứ, một hộp uyên ương và một bình ngọc.
“Xem thử mắt nhìn của các cháu thế nào, đoán xem món nào là giả, món nào là thật.”
Bà cụ cười hiền từ, như thể chỉ đang cùng hậu bối giải trí.
Nhưng trong gia đình quyền quý, có hành động nào là đơn giản?
Vì vậy, vừa dứt lời, ngoại trừ Tô Mạt, những người còn lại, kể cả Trình Lan đều trở nên căng thẳng. Chỉ một lát sau, Tưởng Dao lên tiếng trước, cô bé bước một vòng rồi chỉ vào món đồ sứ: “Cái này là giả. Bà nội ít khi sưu tầm đồ sứ, chắc chắn bị lừa rồi.”
Nghe vậy, Trình Lan lườm cô bé một cái: “Không hiểu biết thì đừng nói bậy.”
Tưởng Dao bĩu môi, kéo tay Lam Thiến làm nũng: “Chị dâu, giúp em đi.”
Lam Thiến bị cô bé níu tay, đành đứng dậy, quan sát ba món đồ, cuối cùng quay sang bà cụ: “Bà nội, là cái bình ngọc phải không ạ?”
Bà cụ cười, lắc đầu rồi nhìn sang Tô Mạt: “Mạt Mạt, cháu nói thử xem?”
Tô Mạt ngẩng lên, đôi mày cong cong, đáp: “Chắc là hộp uyên ương ở giữa.”
Vừa dứt lời, chưa kịp để bà cụ nhận xét, Tưởng Dao đã chen ngang: “Chị đúng là khôn ngoan thật. Tôi chọn món đầu tiên, chị dâu chọn món cuối cùng, hai món đều sai, chị liền chọn món thứ hai.”
Tô Mạt chớp mắt: “Vậy lần sau tôi chọn trước nhé?”
Tưởng Dao nghẹn lời.
Bà cụ Tưởng mỉm cười: “Mạt Mạt, nói xem vì sao cháu chọn món thứ hai?”
Tô Mạt nở nụ cười dịu dàng: “Vì món hộp uyên ương thật từ thời Chiến Quốc hiện đang trưng bày tại Bảo tàng tỉnh Hồ Bắc.”
Tưởng Dao đứng một bên khó chịu, bĩu môi: “Chạm khắc sơn mài vốn là sở trường của chị ấy, chị ấy chỉ là tình cờ đoán đúng vì món này là giả thôi. Sao chị ấy không thử đánh giá hai món còn lại?”
Nói xong, Trình Lan ngồi trên sofa lườm cô một cái ngầm bảo im lặng.
Bà cụ quay sang hỏi: “Dao Dao, vậy món đầu tiên là gì?”
Tưởng Dao nhìn lại món đồ sứ, nhăn nhó đáp: “Là đồ gốm sứ men đỏ từ thời Nguyên.”
Bà cụ vẫn cười, ánh mắt chuyển sang Tô Mạt.
Nhận được tín hiệu, Tô Mạt khẽ nhướn mày: “Là đồ sứ men đỏ thời Minh Hồng Vũ.”
Sắc mặt Tưởng Dao biến đổi, không dám bùng nổ trước mặt bà cụ, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Chị nói gì cũng đúng chắc?”
Tô Mạt mỉm cười: “Gốm sứ men đỏ thời Nguyên và thời Minh Hồng Vũ có kiểu dáng và kỹ thuật chế tác tương đồng, nhưng cách phân biệt cơ bản là men đỏ thời Nguyên thường có màu xám đen, còn men đỏ thời Minh Hồng Vũ có màu đỏ nhạt pha xám, hơi ngả vàng.”
Tưởng Dao: “…”
Tô Mạt tiếp: “Dao Dao, có muốn biết nguồn gốc của món đồ ngọc không? Chị dâu kể cho nghe nhé.”
Nụ cười của cô dịu dàng, khiến Tưởng Dao tức đến đỏ bừng mặt: “Chị là chị dâu của ai?”
Tô Mạt đáp nhẹ: “Em chứ ai.”
Tưởng Dao tức đến nghẹn: “Chị…”
Đúng lúc cô bé sắp phát điên, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang tầng hai.
Tô Mạt ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt sâu thẳm nhưng lạnh lùng của Tần Thâm.
Hai ánh mắt giao nhau, trong lòng cô thầm mắng: "Đồ đàn ông chó chết, bày đặt mặt lạnh nghiêm túc làm cái gì, giả bộ đạo mạo!"