Tất nhiên, cô cũng không phải kiểu người bị gò bó bởi những quy tắc khắt khe.
Nếu không, cô đã chẳng thể cùng Tần Thâm nhanh chóng đạt được sự hòa hợp giữa người trưởng thành.
Tần Thâm dội cho cô một gáo nước lạnh, khiến vẻ mặt muôn phần quyến rũ của Tô Mạt lập tức tan biến, cô đứng dậy đi chân trần bước về phòng ngủ. Cánh cửa phòng vang lên tiếng “rầm” khi đóng lại, đôi mắt cúi thấp của Tần Thâm khẽ nheo lại.
Sáng hôm sau.
Tô Mạt dậy rất sớm, không nói lời nào với Tần Thâm đã rời khách sạn.
Cô ghé tiệm vàng mua hai món trang sức cho Kỷ Linh, sau đó tới trung tâm thương mại chọn hai chiếc váy.
Cả hai đều là kiểu dáng thanh lịch, phù hợp với thân phận và địa vị của Kỷ Linh.
Khi cô bắt taxi tới nhà Kỷ Linh, đã gần đến trưa.
Cô nhấn chuông, chính Kỷ Linh ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, mắt bà lập tức đỏ hoe.
Tô Mạt không phải kiểu người hay làm nũng, nhưng cô lại không chịu nổi sự dịu dàng.
Thấy nước mắt của Kỷ Linh rơi ngay tức thì, cô vội đặt đồ xuống, dành cho bà một cái ôm thật lớn.
“Sư mẫu, con về rồi đây.”
Kỷ Linh vỗ lưng cô, vừa giống như đánh vừa chẳng nỡ mạnh tay: “Con ấy, ta còn tưởng… còn tưởng…” Tưởng gì đó, Kỷ Linh không nói hết.
Nhưng dù bà không nói, Tô Mạt cũng hiểu.
Bà tưởng rằng cô sẽ không bao giờ quay lại.
Hồi đó cô tức giận rời đi, từ nghỉ việc đến kết thúc chuyện tình cảm, tất cả chỉ gói gọn trong một ngày, khiến những ai quen biết cô đều phải sửng sốt.
Cô đúng là dứt khoát, mà cũng thực sự tuyệt tình.
Sau cái ôm, Kỷ Linh nắm tay cô kéo vào nhà, người giúp việc bước ra giúp mang đồ để ở cửa vào.
Người giúp việc cũng quen biết Tô Mạt, nhiệt tình chào hỏi, còn cười bảo rằng Kỷ Linh biết cô sẽ về nên sáng nay dậy rất sớm.
Tô Mạt khẽ cười, bày ra dáng vẻ làm nũng của một cô gái trẻ.
Bữa cơm này ăn trong không khí rất ấm áp.
Trên bàn ăn, Kỷ Linh hỏi Tô Mạt dự định tương lai thế nào.
Tô Mạt gắp một miếng đồ ăn để vào bát: “Con mở một tiệm nhỏ ở Trường Lạc.” Kỷ Linh nghe vậy thì nhíu mày: “Sau này con định ở Trường Lạc luôn sao?”
Tô Mạt vừa tỉ mẩn gỡ xương miếng vịt trong bát vừa đáp: “Vâng, hiện tại là vậy.”
Kỷ Linh nói: “Thế chẳng phải tay nghề của con sẽ bị mai một sao?”
Tô Mạt đáp: “Không đâu, ngày nào con cũng không quên luyện tập mà.”
Điều Kỷ Linh muốn nói không phải chuyện này: “Ý ta là…”
Tô Mạt biết bà muốn nói gì, nên ngẩng đầu cười dịu dàng: “Sư mẫu, chuyện khác để sau rồi tính.”
Một câu “để sau” khiến Kỷ Linh nghẹn lời.
Không muốn phá hỏng bầu không khí khó có được này, bà gắp thêm đồ ăn cho cô, đổi chủ đề: “Con còn chưa gặp đại sư huynh của con phải không?”
Tô Mạt đáp: “Đúng là chưa từng gặp.”
Vị đại sư huynh của cô cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ nghe danh mà chẳng thấy mặt. Thú thật, nếu không phải cô đã vào sư môn nhiều năm, còn tưởng nhân vật này là do bịa ra để làm cảnh.
Kỷ Linh: “Khi nào có thời gian, ta sẽ sắp xếp để hai con gặp nhau.”
Tô Mạt: “Được ạ.”
Sau bữa ăn, Tô Mạt ngồi nói chuyện với Kỷ Linh một lúc, rồi viện cớ có việc khác để rời đi.
Kỷ Linh đích thân tiễn cô ra cửa, nhân tiện hỏi dò chuyện tình cảm của cô: “Con với Tưởng Thương giờ còn liên lạc không?”
Tô Mạt đáp: “Không còn.”
Kỷ Linh nói: “Không liên lạc cũng tốt, tránh để người ta bàn tán sau lưng.”
Tô Mạt mỉm cười dịu dàng: “Vâng.”
Kỷ Linh lại bảo: “Bên sư mẫu đây có không ít thanh niên tài giỏi, khi nào con sẵn sàng, ta sẽ giới thiệu cho con.”
Tô Mạt cười nhạt: “Được ạ.”
Chia tay Kỷ Linh, Tô Mạt cúi người lên taxi.
Khi taxi lăn bánh, cô khẽ thở dài.
Phải làm sao đây.
Hơi mệt.
Không phải mệt về thể xác, mà là mệt về tinh thần.
Là cái mệt khi trở về quê cũ, phải đối diện với những quan hệ xã giao phức tạp.
Khi trở lại khách sạn đã hơn một tiếng sau.
Cô quét mã thanh toán rồi xuống xe, đôi giày cao gót vừa chạm đất thì nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn trước cửa khách sạn.
Một là Tần Thâm, người còn lại… là Tưởng Thương.
Hai người không biết đang nói gì, sắc mặt Tưởng Thương cực kỳ khó coi.
Tô Mạt bước lại gần, đúng lúc nghe thấy câu nói như muốn chọc tức người ta của Tần Thâm: “Thật ra cậu cũng không cần khó chịu, tuy cô ấy không làm vợ cậu, nhưng đã thành chị dâu cậu rồi. Nói cho cùng, chúng ta vẫn là người một nhà.”