Vừa Ý Em

Chương 51: No ấm nghĩ chuyện không nên nghĩ



Muốn biết?

Ngọt ngào?

Nghe thoáng qua cứ như tinh thần ham học hỏi, khiêm tốn cầu tiến, nhưng nếu đi sâu vào thì lại thấy đầy vẻ mờ ám.

Biểu cảm trên mặt Tô Mạt biến hóa liên tục, cuối cùng hóa thành sự chế giễu nồng đậm.

“Tần Thâm.”

Giọng Tần Thâm trầm thấp: “Ừ.”

Tô Mạt khẽ cười, thân mình nghiêng tới gần, vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa một bàn tay ôm lắc lư trước mắt anh, cùng với đó là bộ ngực đầy đặn gợi cảm.

Khung cảnh này, không thể nói là không gợi cảm.

Thấy ánh mắt Tần Thâm dần tối lại, Tô Mạt bỗng nhiên lùi lại, chân trần nhảy xuống sàn, giữ khoảng cách nửa mét với anh, cười lạnh: “Anh nghĩ tôi có hứng thú với chút chuyện riêng tư đó của anh sao?”

Nhà giàu luôn lắm chuyện.

Người thân, người không thân, chuyện trong hôn nhân, chuyện ngoài hôn nhân.
Thật lòng mà nói, cô chẳng hứng thú chút nào.

Chỉ là mọi việc phát triển tự nhiên, tình cờ đi đến bước này. Anh nói thì cô nghe, anh không nói thì cô cũng chẳng ép.

Nói xong, Tô Mạt quay người bước về phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng cô, Tần Thâm cất giọng trầm thấp: “Bố tôi là bác cả của Tưởng Thương. Năm xưa, vì ở bên mẹ tôi, ông đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tưởng.”

Nghe vậy, bước chân Tô Mạt khựng lại, cô quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Thâm với tay lấy bao thuốc trên bàn trà, rút ra một điếu rồi châm lửa, giọng lạnh nhạt: “Tôi chỉ trở về nhà họ Tưởng hai năm trước, vì vậy bất kể là với Tưởng Thương hay những người khác trong nhà, tôi đều không thân, thậm chí chưa từng gặp mặt.”

Tô Mạt đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng về mối quan hệ giữa Tần Thâm và nhà họ Tưởng, nhưng lại không ngờ đến khả năng này.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy dường như có thứ gì đó đâm vào tim mình.

Tần Thâm nói xong thì nhả khói thuốc nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Em còn muốn biết gì nữa?”

Tô Mạt: “Không còn gì.”

Biết thêm nữa, sẽ vượt quá giới hạn.

Tô Mạt luôn có một thước đo về các mối quan hệ, quan hệ thế nào thì nói chuyện thế ấy, chia sẻ bí mật cũng phải có mức độ.

Rõ ràng, mối quan hệ giữa cô và Tần Thâm không thích hợp để nói về những chuyện quá thân mật.

Sau sự việc này, khí thế ngạo mạn của Tô Mạt vơi đi không ít.

Có lẽ, cùng là “kẻ bị bỏ rơi” nên trong chuyện tình cảm ít nhiều cũng có chút đồng cảm.

Buổi tối, Tô Mạt và Tần Thâm ăn cơm Trung tại sảnh khách sạn.

Sau bữa ăn, Tô Mạt đi thanh toán, trong lúc đi thang máy trở về phòng, cô tình cờ hỏi: “Nhà họ Tưởng lớn như vậy, chẳng cho anh chút tiền nào sao?”
Tần Thâm cúi mắt nhìn cô, giọng thản nhiên: “Không.”

Tô Mạt nghẹn họng: “Keo kiệt.”

Tần Thâm: “Họ không thích tôi.”

Tô Mạt mím đôi môi đỏ, không đáp lại.

Thích thì chắc chắn là không thích, nếu không thì sao nhiều năm như vậy mới nhận anh về.

Chỉ là câu này cô không thể nói ra, cô đã sớm quyết định, sau khi dự xong đám cưới của Tưởng Thương sẽ dứt khoát cắt đứt quan hệ với anh, không muốn lúc này lại nảy sinh thêm rắc rối.

Cô có lòng thương cảm, nhưng trong mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, lòng thương cảm là thứ không nên có.

Bao nhiêu cặp đôi bắt đầu từ sự đồng cảm, sau đó phát triển thành tình yêu, cuối cùng lại chán nản, mệt mỏi, tỉnh ngộ và hối hận khôn nguôi.

Từ thang máy bước ra, hai người một trước một sau đi về phòng.

Tô Mạt cúi đầu nhắn tin WeChat cho Kỷ Linh, hỏi ngày mai bà ấy có ở nhà không.

Kỷ Linh trả lời ngay: [Về rồi à?]

Tô Mạt: [Vâng, về rồi. Nếu ngày mai người ở nhà, con sẽ qua ăn ké.]

Kỷ Linh là giáo sư đại học, dù đã lui về tuyến hai nhưng vẫn thường xuyên đến các trường danh tiếng giảng dạy, thời gian rảnh rỗi không nhiều hơn lớp trẻ là bao.

Kỷ Linh: [Ở. Muốn ăn gì thì nói, sư mẫu làm cho con.]

Tô Mạt: [Thèm bánh ngọt người làm.]

Kỷ Linh: [Được, mai sư mẫu làm cho con, làm thêm món ăn vặt con thích.]

Nhắn tin xong, Tô Mạt cười cất điện thoại.

Đi thêm vài bước tới cửa phòng, cô quẹt thẻ, trước khi vào, cô quay đầu nhìn Tần Thâm: “Tối nay anh ngủ sofa.”

Ý tứ rõ ràng, tối nay không làm.

Ánh mắt Tần Thâm đen láy, giọng trầm lạnh: “Ừ.”

Tô Mạt bất ngờ khi anh đồng ý dễ dàng như vậy, khẽ nhướn mày.

Vào phòng, Tô Mạt ngồi trên sofa chơi game, còn Tần Thâm vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Tô Mạt chơi xong một ván game, định đứng dậy về phòng thì đυ.ng ngay Tần Thâm vừa tắm xong.

Tần Thâm không mặc áo choàng khách sạn, chỉ để trần nửa trên, nửa dưới mặc quần tây.

Khí chất nam tính bùng nổ.

Quần tây là chiếc cô mua cho anh hôm qua.

Phải công nhận, rất vừa vặn.

Nơi cần dài thì dài, nơi cần… nổi bật thì… vô cùng nổi bật.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Mạt không kìm được nheo mắt lại.

Không khí dần trở nên mờ ám, Tần Thâm phá vỡ sự mộng mơ này bằng giọng nói lạnh lùng: “Em không đi ngủ à?”

Tô Mạt giật mình, trái tim đập mạnh: “!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.