Vừa Ý Em

Chương 53: Phụ nữ khó chiều



Tô Mạt cảm thấy Tần Thâm đúng là người có chút "khiếu hài hước."

Hài hước kiểu lạnh lùng.

Đặc biệt khi kết hợp với khuôn mặt không cảm xúc kia của anh ta.

Thật sự, đỉnh cao.

Sau lời của Tần Thâm, Tưởng Thương im lặng một hồi lâu.

Cuối cùng, anh ta trầm giọng hỏi: “Anh nghĩ tại sao Mạt Mạt lại chọn anh?”

Tần Thâm giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Tưởng Thương nhếch môi cười khẩy, người luôn điềm tĩnh như anh ta hiếm khi để lộ cảm xúc thừa: “Anh nghĩ có thể sao?”

Tần Thâm: “Cậu nghĩ tại sao cô ấy yêu cậu suốt bảy năm mà chỉ dừng lại ở nắm tay?”

Một câu đánh trúng tử huyệt, sắc mặt Tưởng Thương lập tức cứng đờ.

Tần Thâm nhướng mày: “Là cậu không muốn?”

Tưởng Thương nắm chặt bàn tay buông thõng bên người: “Anh không hiểu.”
Tần Thâm giữ vẻ thản nhiên gật đầu: “Tôi đúng là không hiểu. Dù sao chúng tôi vừa gặp chưa bao lâu, cô ấy đã xác định quan hệ với tôi, còn mời tôi về nhà.”

Tưởng Thương: “…”

Rõ ràng trong ván đấu này, Tần Thâm chiếm thế thượng phong.

Hai người còn nói gì đó, nhưng Tô Mạt không muốn nghe thêm. Cô xách túi rồi bước lên bậc thềm, đi ngang qua cả hai mà như không quen biết.

Tưởng Thương thấy vậy gọi: “Mạt Mạt.”

Nghe tiếng, bước chân cô không hề dừng, cũng chẳng ngoái đầu.

Mạt Mạt, Mạt cái đầu anh!

Mười mấy phút sau, Tần Thâm mới quay lại khách sạn.

Anh quẹt thẻ bước vào, Tô Mạt đang ngồi khoanh chân trên sofa gọi điện thoại.

Cô cười duyên dáng, cả người toát lên sức hút.

Thấy anh, Tô Mạt điều chỉnh tư thế, kéo chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài đã cởi bỏ tất, tùy ý gác lên bàn trà.
Tần Thâm cúi đầu liếc qua, xoay người đi tới lấy một lon bia.

Nhìn bóng lưng anh, Tô Mạt bỗng nhớ lại cảnh tối qua trước khi ngủ, đôi mắt khẽ nheo lại.

Đồ chó.

Đầu dây bên kia là Nguyễn Huệ, đang kể chuyện bát quái, cô ấy bảo Diệp Nhiễm vừa chia tay bạn trai.

“Cậu đoán xem vì sao họ chia tay?”

Tô Mạt cười khẽ: “Ai mà biết được.”

Nguyễn Huệ: “Nghe nói bạn trai cô ta nɠɵạı ŧìиɧ.”

Tô Mạt cười nhạt: “Ừ hửm.”

Nguyễn Huệ: “Tớ không tin lắm.”

Tô Mạt cũng chẳng tin.

Bạn trai của Diệp Nhiễm cô từng gặp, một gã đàn ông ngoan hiền.

Nói thẳng ra, tư tưởng của anh ta vẫn dừng ở thời “đi xe ngựa, một đời một người.”

Nɠɵạı ŧìиɧ? Còn khó cả việc cô học làm người xấu.

Nguyễn Huệ ngừng một lúc, bỗng dưng ngộ ra điều gì: “Chẳng lẽ là Diệp Nhiễm nɠɵạı ŧìиɧ rồi đổ cho bạn trai?”
Tô Mạt trêu chọc: “Cậu thử hỏi xem?”

Nguyễn Huệ: “Cậu nghĩ tớ không dám à?”

Tô Mạt cười nhẹ: “Cậu dám hỏi, cô ta dám làm ầm lên, tuyên bố lập đền thờ trinh tiết cho mình rồi đâm đầu chết trước mặt cậu đấy.”

Cách cả màn hình điện thoại cũng cảm nhận được Nguyễn Huệ đang ném ánh mắt khinh thường: “Chắc luôn.”

Diệp Nhiễm là kiểu người chẳng giỏi làm gì ngoài đóng vai bạch liên hoa.

Dù có ném Tôn Ngộ Không vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân tám trăm lần cũng khó nhận ra bản chất thật của cô ta.

Nếu không phải thế, Tô Mạt đã chẳng bị cô ta lừa suốt bao nhiêu năm.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, thấy chuyện về Diệp Nhiễm xui xẻo quá nên đổi chủ đề.

Nguyễn Huệ: “Tớ thật sự mong đợi đám cưới của Tưởng Thương.”

Tô Mạt trêu: “Muốn đi làm cô dâu à?”

Nguyễn Huệ: “Không phải, mà là nghĩ đến cảnh các cậu tụ họp thì thấy thú vị. Đặc biệt là cậu, đứng trên lập trường của cậu mà nói, trước mặt là bạn trai cũ kết hôn, ‘bạn thân hóa kẻ thù’ làm phù dâu, cậu lại cùng anh họ của bạn trai cũ ngồi bàn chính. Quá kí©h thí©ɧ!”

Tô Mạt: “Cút.”

Kết thúc cuộc gọi, trên môi Tô Mạt vẫn nở nụ cười.

Cô bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tần Thâm: “Tưởng Thương biết thân phận của anh rồi?”

Tần Thâm không quay lại, đáp: “Ừ.”

Tô Mạt cười nhạt: “Hôm nay anh ta cố tình đến khıêυ khí©h anh?”

Tần Thâm: “Không, anh ta đi cùng người khác, tình cờ gặp thôi.”

Nghe vậy, Tô Mạt nhíu mày: “Đi cùng ai?”

Tần Thâm uống một ngụm bia, giọng trầm thấp: “Chính là người phụ nữ hôm qua chúng ta gặp.”

Tô Mạt: “…”

Một người đàn ông cùng một người phụ nữ tới khách sạn, lại còn gặp gỡ liên tục. Thật lòng mà nói, nếu không có chuyện gì mờ ám, thì chỉ có ma quỷ hiện hình.

Tuy nhiên, Tô Mạt không để tâm.

Chia tay rồi, cô chẳng sâu đậm đến mức vì anh ta mà day dứt.

Nhưng dù sao từng yêu, giờ đây cảm giác như có một con ruồi bay vào cổ họng.

Nhổ ra thì ghê tởm, nuốt vào càng buồn nôn.

Nghĩ đến đây, bệnh sạch sẽ của Tô Mạt bỗng tái phát, cô đứng dậy bước về phía phòng tắm.

Đi được vài bước, cô chợt nhớ ra gì đó, dừng lại, đá bay đôi dép, chân trần bước trên sàn nhà, quay người nhìn Tần Thâm.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Tần Thâm quay đầu lại.

Thấy anh nhìn mình, ngón tay Tô Mạt nhẹ nhàng kéo khóa sau lưng, chậm rãi hạ xuống, rồi từ từ trút bỏ chiếc váy từ trên vai…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.