Anh luôn xuất hiện đúng lúc, và mỗi lần đều nắm bắt thời điểm một cách hoàn hảo.
Nhìn sắc mặt Tưởng Thương và Diệp Nhiễm biến đổi như một tấm vải bị vấy đủ loại màu sắc sặc sỡ, khóe môi Tô Mạt không nhịn được cong lên một nụ cười giễu cợt.
Biểu cảm của hai người là gì đây?
Như thể vừa bắt gian tại trận?
Không phải chứ, một người có vị hôn thê, một người có bạn trai lâu năm xuất hiện cùng nhau ở khách sạn mà không thấy vấn đề gì, trong khi cô và Tần Thâm, trai chưa vợ gái chưa chồng, lại bị đẩy lêи đỉиɦ cao của chuẩn mực đạo đức?
“Mạt Mạt, cậu về từ khi nào? Sao không nói trước với tôi một tiếng?”
Không đợi Tô Mạt ngắm đủ biểu cảm trên mặt hai người, Diệp Nhiễm bước ra từ phía sau Tưởng Thương, điều chỉnh cảm xúc cực nhanh, vẻ ngạc nhiên biến mất, chỉ còn lại nụ cười giả tạo. Nói về giả tạo, Tô Mạt cũng chẳng vừa. Đôi môi đỏ cong lên, vốn đã xinh đẹp, thêm chút dịu dàng không hề gượng gạo, ngược lại còn mang vẻ tinh nghịch đáng yêu: “Tôi nói trước thì cậu ra đón tôi sao?”
Diệp Nhiễm lúng túng trong giây lát, cố gắng giữ nụ cười trên môi: “Chắc chắn rồi.”
Tô Mạt mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Vậy lần sau tôi về nhất định sẽ nói trước với cậu.”
Diệp Nhiễm nhếch khóe môi, cảm giác như tự đào hố cho mình, nụ cười trên mặt dần cứng lại, muốn không nói tiếp nhưng đành phải gượng gạo đáp: “Được.”
Tô Mạt nhìn cô ta, dịu dàng lên tiếng: “Diệp Nhiễm.”
Nghe tiếng gọi, lòng Diệp Nhiễm chợt dấy lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, đôi môi đỏ của Tô Mạt khẽ mở, lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Mấy tháng không gặp, diễn xuất của cô tiến bộ hẳn.” Sắc mặt Diệp Nhiễm tái mét rồi trắng bệch, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng Tô Mạt chẳng cho cô cơ ta hội, xoay người khoác tay Tần Thâm bước đi.
Trước khi vào khách sạn, Tô Mạt còn đang băn khoăn không biết nên thuê một phòng hay hai phòng.
Nhưng tình huống thế này, khỏi cần nghĩ.
Một phòng.
Làm thủ tục xong, nhận chìa khóa phòng từ quầy lễ tân, cô khoác tay Tần Thâm bước vào thang máy.
Vừa vào cửa, hai người lập tức tách ra, mỗi người chiếm một góc.
Tất nhiên, người chủ động làm vậy là Tô Mạt.
Cô lùi lại một bước, dựa vào tường thang máy, gương mặt lạnh tanh.
Không hề che giấu cảm xúc, cô rõ ràng không vui.
Nhìn vẻ mặt của cô, Tần Thâm trầm giọng hỏi: “Người phụ nữ đó là vị hôn thê của Tưởng Thương à?”
Nghe vậy, Tô Mạt nhướng mày, giọng điệu tràn đầy chế giễu: “Đến cả em dâu của mình mà anh cũng không nhận ra?” Tần Thâm mặt không đổi sắc: “Em trai tôi cũng chẳng thân quen gì.”
Cô nghẹn lời.
Miệng anh đúng là độc, nhưng cô không cách nào phản bác.
Vì đúng là sự thật.
Lát sau, cả hai ra khỏi thang máy, vào phòng.
Tần Thâm cởϊ áσ khoác đi treo, Tô Mạt ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn bóng lưng anh.
Đợi anh quay lại, cô nhướng mày, hỏi với giọng tò mò: “Anh và Tưởng Thương trước đây chưa từng gặp nhau?”
Anh bước tới gần, đáp ngắn gọn: “Chưa.”
Tô Mạt: “Anh em họ gần mà chưa từng gặp?”
Tần Thâm đi thẳng đến, cúi người ôm ngang cô, kéo cô ngồi trên đùi mình. Hai người đối diện nhau, ánh mắt anh sâu thẳm liếc xuống.
Tô Mạt nghiến răng, biết anh đang nhìn gì, liền vô thức khép chân lại.
Nhưng với tư thế này, cô chỉ có thể khép được đầu gối.
Hai người cứ nhìn nhau, đến khi Tô Mạt hết kiên nhẫn, định bùng nổ thì anh mở lời, đôi môi mỏng mấp máy: “Quả thật chưa từng gặp. Tôi là người nhà họ Tưởng, nhưng chưa từng sống một ngày nào trong gia đình đó.”
Nghe anh nói, sự tức giận của Tô Mạt dần bị thay thế bởi sự tò mò: “Hử?”
Tần Thâm ngả người ra sau: “Muốn biết không?”
Tô Mạt không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Tần Thâm nhàn nhạt nói: “Đó là chuyện riêng của tôi.”
Cô mím môi.
Điều này anh nói không sai.
Chuyện riêng tư, quả thực không dễ dò hỏi.
Tô Mạt thở dài, chuẩn bị từ bỏ thì bất chợt Tần Thâm nuốt khan một cái, giọng trầm ấm vang lên: “Tô Mạt, muốn biết thì phải có thái độ của người muốn biết. Cho tôi chút ngọt ngào...”