Tô Mạt quen biết Tần Thâm lâu như vậy nhưng chưa từng thấy anh cười.
Lúc này nghe giọng anh, nghĩ đến cảnh tượng đó, cô không thể tưởng tượng nổi, ngược lại bị dọa cho rùng mình.
Hồi lâu, cô nghiến răng, từ kẽ răng rít ra một câu: “Cái gì mà tôi nói ngủ thì ngủ, nói không cần là không cần? Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, chỉ cần tôi có bạn trai, anh phải cút.”
Giọng Tần Thâm trầm thấp, như hòa lẫn vào bóng tối tĩnh mịch: “Hiện tại em có bạn trai chưa?”
Tô Mạt nghẹn lời.
Thật ra cô muốn nói có.
Muốn mạnh miệng để lấp liếʍ.
Nhưng cô không dám.
Giữa việc giữ mặt mũi trước Tần Thâm hay trước Tưởng Thương, cô chọn cái sau.
Trong giây lát, cuộc trò chuyện rơi vào im lặng. Tô Mạt không biết tiếp lời ra sao, thì Tần Thâm nhàn nhạt nói: “Nghĩ kỹ đi, là muốn tôi đi dự lễ cưới sau ba ngày nữa, hay bây giờ biến ra bạn trai mới.” Tô Mạt: “...”
Giọng Tần Thâm lạnh nhạt: “Bây giờ chuẩn bị đi, hai tiếng nữa tôi đến đón em, cùng đi Dung Thành.”
Tô Mạt: “Ồ.”
Cô không ngờ, một từ “ồ” lại có thể chứa đựng nhiều cảm xúc đến vậy.
Bất lực, phẫn nộ, uất ức.
Cúp điện thoại với Tần Thâm, Tô Mạt ngồi nghiến răng cả buổi.
Cô thực sự tức giận.
Nhưng mũi tên đã lên dây, không thể không bắn, cô chẳng thể trở mặt với Tần Thâm vào lúc này.
Hai tiếng sau, Tần Thâm lái xe đến đón, Tô Mạt buộc tóc dài lên đơn giản bằng một chiếc kẹp, vài lọn tóc rủ xuống tự nhiên. Cô mặc váy lụa chiffon màu xanh lục, dưới ánh mặt trời trông rực rỡ lấp lánh. Tần Thâm chỉ liếc nhìn từ xa, rồi không dời mắt đi nữa.
Khi xe lại gần, ánh nhìn kinh diễm trong mắt anh đã thu lại, chỉ còn vẻ thản nhiên.
Tần Thâm biết cô đang bực, cũng không nói gì, chỉ lấy một chai nước khoáng từ bảng điều khiển đưa cho cô.
Tô Mạt không nhận, khoanh tay trước ngực, giữ thái độ lạnh nhạt.
Tần Thâm cầm chai nước một lúc, sau đó đặt xuống, nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô.
Đôi mắt trong veo của Tô Mạt nhìn chằm chằm anh, sự khó chịu trong ánh mắt như sắp tràn ra.
Tần Thâm cúi đầu cài dây an toàn, xong xuôi thì ngồi thẳng người lại, không nói gì.
Tô Mạt: “!!”
Trên đường đến Dung Thành, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Cô cố ý không nói chuyện, thầm nghĩ dù không thể chống đối công khai, ít nhất cũng phải tỏ ra chút thái độ. Đúng kiểu kiêu ngạo, nhõng nhẽo của một cô gái.
Ban đầu, cô quả thực chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, nhưng không biết từ khi nào ánh mắt lại dừng trên hình phản chiếu của Tần Thâm qua cửa kính.
Trước đây, khi chưa biết mối quan hệ giữa anh và Tưởng Thương, cô chưa từng nghĩ đến sự giống nhau của hai người.
Giờ quan sát kỹ, quả thật có chút tương đồng.
Ví dụ như sống mũi, hay bờ môi.
Đôi mắt thì khác, mắt của Tưởng Thương trông dịu dàng hơn, còn mắt của Tần Thâm lại sắc lạnh.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt nhíu mày.
Cứ nghĩ đến mối quan hệ giữa Tưởng Thương và Tần Thâm là cô lại thấy phiền lòng.
Người không biết còn tưởng cô cố tình làm vậy.
Khi xe đến Dung Thành, đã hơn ba tiếng trôi qua.
Đi đường cao tốc, dù khỏe đến mấy cũng khó chịu nổi.
Xe vào thành phố, Tô Mạt báo địa chỉ một khách sạn cô thường lui tới, giá hơi đắt nhưng chất lượng không chê vào đâu được.
Xe đến khách sạn, Tô Mạt tháo dây an toàn, xuống xe trước.
Trên đường bước vào khách sạn, cô chợt nghĩ đến hai vấn đề. Một, cô và Tần Thâm sẽ đặt một phòng hay hai phòng? Hai, nếu anh là người nhà họ Tưởng, vậy rốt cuộc anh có tiền hay không?
Tuy nhiên, mọi suy nghĩ đều tan biến khi cô bước vào sảnh khách sạn.
Vì cô tình cờ nhìn thấy hai người.
Tưởng Thương, và bạn thân hóa kẻ thù từng thân thiết đến mức muốn mặc chung quần với cô, Diệp Nhiễm.
Cảnh tượng hai người cùng xuất hiện ở đây, thật sự… khó diễn tả.
Đặc biệt là “người bạn thân” của cô còn vừa tắm xong, trên người thoang thoảng hơi nước, tóc vẫn ướt rượt chưa khô.
Ba người, sáu mắt nhìn nhau, sắc mặt của Tưởng Thương là người thay đổi đầu tiên.
Chỉ thấy anh ta bước lên một bước, dường như định nói gì với cô, nhưng chưa kịp mở miệng, một giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị đã vang lên, ngắt lời anh ta.
“Căn cước của em đều ở chỗ tôi, em định lấy gì để thuê phòng?”