Song Kỳ phẫn nộ: “Sao lại bảo đồ nước ngoài tốt hơn đồ tổ tiên chúng ta để lại? Văn hóa dân tộc chúng ta bao nhiêu năm, mà văn hóa các nước khác được bao lâu? Còn nói cái gì mà không khí ở nước ngoài tự do hơn…”
Tô Mạt cười khẽ: “Biết vì sao không khí ở nước ngoài tự do không?”
Song Kỳ ngẩn người không nói.
Tô Mạt khoanh tay, nụ cười nửa phần chế nhạo: “Trung Hoa chúng ta năm nghìn năm lịch sử, năm nghìn năm văn minh, là quốc gia lễ nghĩa, phẩm giá được truyền qua từng thế hệ. Còn lịch sử của vài nước khác được bao lâu? Khỉ tiến hóa thành người, quá trình dài dằng dặc. Em nói xem, khỉ tự do hay con người tự do?” Nghe xong, ánh mắt Song Kỳ sáng bừng.
Tô Mạt duyên dáng mỉm cười, yêu kiều: “Hết cách rồi, người đẹp, lòng tốt, tam quan chính trực mà.”
Có lẽ nhờ tinh thần yêu nước thăng hoa này, hình ảnh của Tô Mạt trong lòng Song Kỳ được nâng cấp vượt bậc.
Chiều hôm đó, Song Kỳ còn mua cho cô một ly trà sữa.
Tình bạn giữa con gái đôi khi chỉ cần một cơ duyên, mà một khi có, mọi chuyện sau đó sẽ trở nên dễ dàng.
Chiều muộn, ánh nắng xuyên qua cửa kính ấm áp, hai người ngồi bên cửa sổ uống trà sữa, Song Kỳ hỏi: “Chị Mạt, sao lúc trước chị lại chọn làm đồ sơn mài?”
Tô Mạt cắn ống hút, đáp: “Thích.”
Song Kỳ: “Chỉ đơn giản vì thích thôi sao?”
Tô Mạt híp mắt dưới ánh mặt trời: “Tôi thích những thứ đẹp đẽ, không muốn chúng bị lãng quên trong dòng chảy lịch sử. Tôi nghĩ chúng đủ đẹp, đủ tuyệt vời để được truyền lại.” Nghe vậy, Song Kỳ ngỡ ngàng, hồi lâu không thốt nên lời, mãi mới lắp bắp: “Chị không giống như tôi tưởng. Tôi… tôi cứ nghĩ…”
Tô Mạt quay đầu nhìn cô nhóc, ánh mắt lấp lánh: “Nghĩ tôi phù phiếm? Nghĩ tôi tầm thường?”
Song Kỳ ngượng ngùng, cười trừ, cũng không phủ nhận.
Tô Mạt: “Vỏ ngoài là vỏ ngoài, bên trong là bên trong. Người bề ngoài lạnh lùng như băng, chưa chắc bên trong không nồng nhiệt. Người bề ngoài ấm áp, chưa chắc bên trong không đầy những toan tính hèn hạ.”
Song Kỳ: “…”
Tối đó tan làm, hai người cùng ra về.
Vừa ra cửa thì đυ.ng phải Tần Thâm đang đứng hút thuốc ngay trước cửa hàng.
Tô Mạt giữ nguyên vẻ thản nhiên, gật đầu với anh như một lời chào.
Tần Thâm cũng hờ hững, nhìn không ra hai người có mối quan hệ như vậy.
Nhưng trái ngược lại, Song Kỳ rõ ràng không như vậy. Từ lúc nhìn thấy Tần Thâm, cô bé trở nên lúng túng không yên, không phải sợ hãi, mà là thẹn thùng.
Cô bé thỉnh thoảng lén lút nhìn Tần Thâm, rồi đỏ bừng cả mặt.
Tô Mạt đứng bên cạnh quan sát, tâm trạng khá bình tĩnh, nhưng cũng hơi không đành lòng.
Cô thấy như Tần Thâm đang lừa dối tình cảm của cô bé.
Khóe môi cô nhếch lên, định nói gì đó để bóc trần bộ mặt giả tạo của Tần Thâm. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã thấy Song Kỳ bước nhỏ lại gần, lí nhí hỏi: “Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Tần Thâm lạnh lùng: “Chúng ta không quen.”
Song Kỳ lại hỏi: “Có phải anh vẫn giận chuyện hôm trước em tát anh không?”
Tần Thâm hơi nhíu mày: “Không.”
Song Kỳ: “Tần Thâm, em…”
Tô Mạt không chịu nổi cảnh cô bé hạ thấp bản thân để cầu xin tình yêu, liền chen ngang: “Xe đến rồi.”
Nói xong, không đợi Song Kỳ nói thêm, cô kéo cô bé lên xe taxi, sau đó cũng tự mình ngồi vào.
Khi xe chạy được một đoạn, Tô Mạt lấy điện thoại nhắn cho Tần Thâm: [Không thích thì từ chối dứt khoát, không hiểu à?]
Tần Thâm: [Từ chối có ích không?]
Tô Mạt: [Ít nhất anh phải rõ ràng thái độ.]
Gửi tin xong, bên kia Tần Thâm không trả lời. Ngược lại, Song Kỳ ngồi bên cạnh chống cằm dáng vẻ tương tư, nhẹ nhàng thốt lên: “Không biết Tần Thâm thích kiểu con gái nào nhỉ.”
Tô Mạt im lặng.
Song Kỳ tiếp tục: “Tôi thật sự thích anh ấy.”
Nói xong, cô bé ngừng lại một chút, rồi như bị trúng bùa, tinh thần phấn chấn ánh mắt lấp lánh: “Dù không làm bạn gái anh ấy, em làm chó liếʍ gót cũng được.”
Tô Mạt: “…”
Được rồi, khuyên thế nào cũng không khuyên nổi một kẻ mù quáng.
Sau khi đưa Song Kỳ về nhà, Tô Mạt bảo tài xế quay đầu, đưa cô về khu chung cư.
Gần đến nơi, cô chợt nghĩ gì đó, liền nhắn cho Tần Thâm: [Bốn ngày nữa đi Dung Thành với tôi dự đám cưới.]
Nghĩ ngợi một lát, Tô Mạt lại nhắn thêm: [Có bộ quần áo nào ra hồn không?]