Vừa Ý Em

Chương 43: Một lời thành sấm



Người đàn ông trên mặt nở nụ cười, đối diện với gương mặt lạnh lùng, âm trầm của Tần Thâm.

Ánh mắt giao nhau, nụ cười trên môi người kia tắt ngấm trong chớp mắt.

Một lúc sau, Tần Thâm thu tay khỏi cổ anh ta, từ túi lấy ra hộp thuốc lá châm một điếu: “Lão Tam thế nào rồi?”

Người kia xoa cổ, trả lời: “Anh Mục vẫn ổn.”

Tần Thâm: “Ừ.”

Nói xong, anh cầm chìa khóa xe bước về phía chiếc xe đỗ không xa.

Trời đã về đêm, đứng xa không nhìn rõ, đến khi tiến lại gần, ánh mắt anh lạnh đi mấy phần.

Một chiếc Bentley Continental.

Cùng kiểu xe với Tưởng Thương.

Chỉ khác là xe của anh là phiên bản mới của năm, còn xe của Tưởng Thương là phiên bản cũ từ năm ngoái.

Nhìn Tần Thâm đứng trước xe không nhúc nhích, người đàn ông kia cười nịnh bợ, tiến lại gần: “Anh Thâm, sao thế?”
Tần Thâm nhấc tay, ném chìa khóa xe về phía đối phương: “Đổi xe khác cho tôi.”

Người kia trợn mắt há miệng: “Hả?”

Tần Thâm nói gọn: “Không thích.”

Người kia lắp bắp: “Không phải chứ, anh Thâm, cái này…”

Chưa đợi anh ta nói hết, Tần Thâm đã xoay người bước đi.

Nhìn bóng lưng rời xa của anh, người đàn ông vò đầu bứt tai, bất lực móc điện thoại ra gọi.

Điện thoại nối máy, anh ta ủ rũ: “Anh Mục, anh Thâm nói không thích xe này, bảo đổi cái khác cho anh ấy.”

Ở một nơi khác, sau khi Tần Thâm rời đi, Tô Mạt gọi điện cho bà ngoại, Hàn Kim Mai.

Hàn Kim Mai ba câu không rời chủ đề chính, lời nói câu nào cũng là thúc giục kết hôn.

Tô Mạt đáp lại một cách hờ hững, bật loa ngoài, vừa nghe bà cụ nói vừa mở ứng dụng mua sắm.

Cô chọn tới chọn lui, thêm ba chiếc váy ngủ vào giỏ hàng, đúng lúc Hàn Kim Mai nói xong.
“Nghe rõ chưa?”

Tô Mạt giọng chân thành, như thể vừa lĩnh hội được: “Nghe rõ rồi.”

Hàn Kim Mai: “Thực ra ngoại thấy Tiểu Tần cũng được đấy.”

Nhắc đến Tần Thâm, khóe môi Tô Mạt nhếch lên: “Ngoại à, biết người biết mặt không biết lòng.”

Hàn Kim Mai: “Bây giờ không nắm bắt cơ hội, sau này hối hận không kịp.”

Tô Mạt giễu cợt: “Vậy ngoại cứ chờ ngày con khóc lóc cầu xin anh ta.”

Hai ngày sau.

Tô Mạt biết Tưởng Thương mềm yếu, nhưng không ngờ lại mềm yếu đến mức này.

Khi nhận được tin nhắn của Nguyễn Huệ, cô đang tiếp một vị khách khó tính tại cửa hàng.

Vị khách là một cô gái trẻ hơn hai mươi, giao tiếp vô cùng khó khăn, nói mười câu thì xen vào hai câu tiếng Anh.

Ban đầu là Song Kỳ tiếp cô ấy, nhưng thấy cô bé sắp bị dồn vào đường cùng, Tô Mạt bước tới vỗ vai Song Kỳ, ra hiệu cô bé đi uống nước bình tĩnh lại.
Song Kỳ tức đến trợn trắng mắt, quay người thì nhép miệng với Tô Mạt: “Cô ta điên rồi!!”

Tô Mạt mỉm cười, nhép lại: “Không sao, tôi có thuốc.”

Song Kỳ đi rồi, cô gái quay sang nhắm mũi nhọn về phía Tô Mạt.

“Cửa hàng này của các cô chỉ có mấy thứ này thôi à?”

Tô Mạt mỉm cười, dựa lưng vào kệ trưng bày: “Có thể đặt làm theo yêu cầu.”

Cô gái: “Đặt làm thì bao nhiêu?”

Tô Mạt cười dịu dàng: “Ba triệu là giá khởi điểm, tùy thuộc vào kiểu dáng cô muốn, làm càng phức tạp giá càng cao.”

Nghe vậy, sắc mặt cô gái hơi biến đổi, đi vài bước, chỉ vào một chiếc hộp trang sức: “Cái này bao nhiêu?”

Tô Mạt: “Bốn nghìn tám trăm.”

Cô gái quay đầu cười khẩy, lời lẽ tràn đầy sự tự mãn: “Bốn nghìn tám trăm? Lúc tôi ở nước ngoài, thứ này cùng lắm chỉ một, hai trăm.”

Tô Mạt cười nhẹ, không giận: “Chất lượng khác nhau.”

Cô gái mỉa mai: “Khác chỗ nào?”

Tô Mạt: “Thứ của chúng tôi là di sản của tổ tiên, được chế tác tinh xảo, hoàn toàn thủ công. Thứ cô thấy ở nước ngoài là đồ tổ tiên chúng tôi bỏ đi, sản xuất hàng loạt. Nói là hàng nhái đã là nể mặt họ lắm rồi.”

Cô gái khinh thường: “Tôi thấy cô là đồ quê mùa, mắt nhìn hạn hẹp nên mới nói vậy. Hộp trang sức ở nước ngoài tinh xảo hơn mấy thứ này nhiều.”

Nhìn vẻ tự tin quá mức của cô gái, khóe môi Tô Mạt cong lên: “Trước cửa hàng chúng tôi từng dán một tờ giấy, không biết cô có thấy không.”

Cô gái hỏi: “Giấy gì?”

Tô Mạt đưa tay vuốt tóc, đôi môi đỏ nhếch nhẹ, từng chữ rành rọt: “Kẻ sùng ngoại và chó không được vào.”

Cô gái giận dữ: “!!”

Tô Mạt khẽ cười: “Kỳ Kỳ, tiễn khách.”

Song Kỳ reo lên một tiếng, như thể chờ giây phút này đã lâu, ba bước thành hai tiến tới, làm động tác mời: “Chúc đi thong thả, không tiễn.”

Cô gái bị Song Kỳ tiễn ra ngoài, Tô Mạt cúi đầu nhìn điện thoại.

Ngón tay lướt qua màn hình, tin nhắn của Nguyễn Huệ hiện ra:

[Bạn gái cũ như cậu đúng là hiểu hắn ta nhất. Thằng nhóc Tưởng Thương đúng là chịu thua rồi, đám cưới tổ chức sau bốn ngày nữa.]

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.