Mấy tin nhắn gửi đi, phía Tần Thâm chẳng có hồi âm, như đá chìm đáy biển.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Tô Mạt mới thấy được tin nhắn trả lời của anh.
Tin gửi lúc hai giờ sáng, chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Không có.]
Với câu trả lời như vậy, thật ra Tô Mạt cũng đã đoán được từ trước.
Nhưng khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô vẫn không khỏi bị sốc một phen.
Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, vậy mà ngay cả một bộ quần áo tử tế để diện cũng không có.
Cuộc sống phải túng quẫn đến mức nào?
Nghĩ đến hai chữ “túng quẫn” Tô Mạt lại nhớ đến hoàn cảnh gia đình của anh.
Không cha không mẹ, chỉ sống nương tựa cùng em gái.
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình ấy, Tô Mạt không khỏi nghĩ xa hơn, nhớ đến lần tình cờ gặp nhau ở bệnh viện.
Hình như em gái anh bị bệnh, cần gấp một số tiền lớn để làm phẫu thuật. Nghĩ đến đây, Tô Mạt mím môi, đầu ngón tay mảnh mai gõ trên màn hình: [Hôm nay anh có thời gian không?]
Lần này Tần Thâm trả lời ngay lập tức: [Có, sao vậy?]
Tô Mạt: [Dẫn anh đi mua quần áo.]
Không thể để anh ăn mặc lôi thôi khiến cô mất mặt được.
Hai người hẹn giờ xong, Tần Thâm lái xe đến đón cô.
Tô Mạt lên xe, mở điện thoại tìm kiếm vài thương hiệu quen thuộc, nhưng nhập đi nhập lại đều thất vọng rời khỏi.
Cuối cùng, cô cất điện thoại, quay sang hỏi Tần Thâm: “Ở đây có trung tâm thương mại nào bán đồ nam không?”
Tần Thâm đáp: “Không có.”
Tô Mạt: “Vậy cửa hàng nào chất lượng ổn một chút thì sao?”
Tần Thâm mặt không đổi sắc: “Chắc là cũng không có.”
Tô Mạt im lặng, ngồi gục trong ghế xe như quả cà bị héo.
Đúng là không bột đố gột nên hồ.
Dù có tiền, cô cũng chẳng thể mua được thứ vốn dĩ không tồn tại. Mặc đồ tàng hình chắc?
Tần Thâm nói xong, thấy Tô Mạt không trả lời, liếc sang cô: “Hay đi thành phố xem thử? Có lẽ sẽ có.”
Từ huyện Trường Lạc đến thành phố, đi đường cao tốc cũng chỉ mất tầm một tiếng rưỡi.
Nghe vậy, Tô Mạt không nghĩ nhiều, gật đầu ngay.
Không gật cũng không được, nói dối cô còn làm được, nhưng biến ra một bộ quần áo thì chịu.
Trên đường đến thành phố, hai người không ai nói gì.
Tần Thâm vốn là người ít nói, Tô Mạt thì đơn giản là không muốn nói.
Khi xuống cao tốc, Tô Mạt liếc qua bảng thu phí rồi lười biếng thu hồi tầm mắt.
Tần Thâm nói không sai, trong thành phố quả thật có vài cửa hàng chuyên đồ nam.
So với Dung Thành thì kém xa, nhưng ít ra cũng tạm chấp nhận được.
Hai người chọn một cửa hàng, vừa bước vào đã có hai nhân viên nhiệt tình tiến đến chào đón. Rõ ràng Tần Thâm không quen với bầu không khí này, lông mày hơi cau lại, cả người tỏa ra hơi lạnh ngàn dặm.
So với anh, Tô Mạt thì lại rất quen thuộc với sự nhiệt tình này.
Mua sắm là thiên tính của phụ nữ, tiêu tiền là sự thức tỉnh dòng máu.
Khi nhân viên nhận ra quyền chủ động mua sắm nằm trong tay Tô Mạt, họ cũng không quấn lấy Tần Thâm nữa mà dồn hết sự nhiệt tình lên cô.
Tô Mạt thích sự nhiệt tình, nhưng không phải là người dễ bị lay chuyển.
Họ nói gì mặc họ, cô cứ nhìn của cô.
Cuối cùng, cô giơ tay chỉ vào ba bộ vest: “Ba bộ kia, bảo anh ấy thử đi.”
Nhân viên nhìn theo hướng tay cô, mắt cười tít lại: “Quý cô thật tinh mắt, mấy bộ này đều là hàng mới của chúng tôi.”
Tô Mạt hơi nhếch khóe mắt, cười nhạt: “Bộ thứ ba không phải chứ, mẫu cũ năm ngoái.”
Nhân viên nghe vậy, mặt hơi cứng lại.
Tô Mạt không để ý đến cô ấy, hất cằm về phía Tần Thâm đang đứng gần đó: “Đi thử đi.”
Tần Thâm nghe vậy bước tới, nhận quần áo từ tay nhân viên rồi đi vào phòng thử đồ.
Nhìn Tần Thâm đi vào, Tô Mạt tìm một chiếc ghế mềm ngồi xuống, vắt chân lên, cầm điện thoại xem.
Chốc lát sau, Tần Thâm thay đồ bước ra.
Không thể không nói, có một số người đàn ông sinh ra đã là giá treo quần áo trời ban.
Nhìn Tần Thâm trong bộ vest chỉn chu, xuất hiện trước mặt mình, Tô Mạt hơi nhướn mắt, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Đúng vậy, kinh ngạc.
Khí chất và phong thái hoàn toàn khác hẳn anh thường ngày.
Nhân viên bên cạnh cũng không kìm được mà khen: “Anh mặc bộ này thật đẹp, bạn gái anh đúng là có mắt thẩm mỹ.”
Ba chữ “bạn gái” không làm Tô Mạt có cảm giác gì, nhưng những lời khác cô lại không phủ nhận, chỉ mỉm cười nói: “Thử nốt hai bộ kia đi.”
Hai bộ sau thử xong, Tần Thâm lạnh mặt đợi Tô Mạt quyết định.
Tô Mạt liền giải thích lý lẽ: “Lần này anh giúp tôi, nên chi phí dĩ nhiên do tôi trả. Nếu sau này có lúc anh cần tôi giúp, tiền bạc nhất định sẽ do anh chi. Đây gọi là đạo lý đối nhân xử thế, hiểu không? Anh nhờ người ta giúp việc mà bắt người ta trả tiền sao?”
Nghe xong lời cô, sắc mặt Tần Thâm dịu đi đôi chút.
Vừa dứt lời, một giọng nói nhiệt tình mà quen thuộc vang lên từ sau lưng cô: “A Thâm, sao cháu lại ở đây?”