Nghĩ đến Tưởng Thương, khóe môi Tô Mạt khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Cô không phải người không dám yêu, vì thế nên cô cũng không thích những kẻ không dám yêu.
Thậm chí, có phần ghét bỏ.
Giống như Tưởng Thương, không thể phản đối việc gia đình sắp đặt hôn nhân, nhưng vẫn cố níu kéo cô.
Nếu sau khi chọn hôn nhân sắp đặt, anh ta dứt khoát rời xa cô, thậm chí quăng vào mặt cô tấm chi phiếu năm triệu, có lẽ cô còn nể anh ta là một người đàn ông.
Nhưng anh ta lại liên tục dây dưa, đến mức khiến bản thân vào viện.
Cô không cảm thấy anh ta si tình, chỉ thấy anh ta có bệnh.
Từ Tưởng Thương, suy nghĩ của cô lại nhảy đến Tần Thâm.
Gã đàn ông chó đó, về sau phải cẩn thận hơn với anh ta mới được.
Hôm sau.
Dù tiệm đóng cửa, nhưng Tô Mạt vẫn giữ thói quen sinh hoạt. Mỗi sáng bảy giờ, cơ thể cô như được gắn đồng hồ báo thức, đúng giờ mở mắt. Một khi tỉnh dậy, cô không thể ngủ lại.
Cô rời giường như thường lệ, đánh răng, rửa mặt, giải quyết nhu cầu cá nhân, sau đó quay lại giường và gọi một phần đồ ăn sáng.
Trong lúc chờ đồ ăn, cô xem vài video ngắn.
Nội dung các video khiến cô cảm thấy tam quan rời rạc (nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan). Đơn giản là câu chuyện một cô gái yêu một chàng trai bốn, năm năm, sau đó anh ta quay lưng kết hôn với đối tượng mai mối của gia đình, còn cô gái tức giận gả cho anh họ của anh ta, lấy danh nghĩa trả thù.
Vì một người đàn ông không yêu mình mà hy sinh cả đời mình, lãng mạn chỗ nào? Cái này liên quan gì tới lãng mạn?
Điều này chẳng khác gì nồi canh nhân sâm bị rơi vào một cục phân chuột, cô ta lại tức giận ném thêm một con chuột nữa vào, sau đó nuốt cả nồi canh trong tức tối.
Ngoài cảm giác ghê tởm hơn, Tô Mạt không thấy điều gì lãng mạn hay hả giận ở đây.
Lùi một bước mà nói, đàn ông không yêu bạn thì chính là không yêu bạn. Dù bạn cưới anh họ hay cha anh ta, trở thành mẹ kế của anh ta, thì anh ta cũng không yêu bạn.
Sống một đời người, cần gì phải vì chút tình cảm mà tự hạ thấp bản thân?
Khi đang cảm thán, đồ ăn sáng được giao đến. Cô ăn qua loa vài miếng, đi dạo một vòng quanh phòng khách, rồi lại về giường nằm tiếp.
Phương châm sống của cô: Có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.
Đến một giờ trưa, Tô Mạt ăn lưng chừng một bát mì dưới tiệm, rồi mang theo bản thiết kế vẽ mấy hôm nay, bắt taxi tới bệnh viện huyện Trường Lạc. Khi xe đến nơi, trợ lý của Lam Thiến xuống đón cô.
Người này chủ động đưa tay bắt tay cô, cô cũng mỉm cười giả lả: “Trợ lý Lý, lại gặp rồi.”
Người kia khách sáo nhưng giữ khoảng cách: “Bà chủ Tô, mời đi lối này.”
Dưới sự dẫn đường của trợ lý, cô lên thang máy tới khu bệnh nhân nội trú.
Khi cửa phòng bệnh mở ra, Tô Mạt khẽ nhướng mày.
Quả thật không dễ dàng gì, ngay cả trong một bệnh viện nhỏ ở huyện Trường Lạc, họ vẫn có thể tạo ra một phòng VIP.
Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Tưởng Thương đang dựa vào giường làm việc lập tức thay đổi.
Tô Mạt thoáng liếc anh ta, rồi nhanh chóng dời mắt, chuyển sang nhìn người phụ nữ cũng đang làm việc với laptop ở bên cạnh, nở nụ cười nhàn nhạt: “Sếp Lam.”
Người phụ nữ nghe giọng cô thì ngẩng lên, khẽ cau mày nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh: “Bà chủ Tô.”
Trước khi gặp Lam Thiến, Tô Mạt cứ nghĩ cô ấy và Tưởng Thương chỉ là một cuộc hôn nhân gia tộc đơn thuần. Nhưng ngay khi ánh mắt hai người giao nhau, cô đột nhiên hiểu ra, có lẽ không đơn giản như vậy.
Lam Thiến có lẽ rất thích Tưởng Thương.
Thích thì không giấu được, địch ý cũng thế.
Dù che giấu giỏi đến đâu, một vài chi tiết nhỏ vẫn dễ dàng để lộ.
Nhưng cô không quan tâm, cô hoàn toàn không định chen chân vào mối quan hệ của họ.
Quá trình thảo luận bản vẽ diễn ra suôn sẻ, Lam Thiến không cố gây khó dễ, còn Tô Mạt thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.
Khi xong việc, Lam Thiến hỏi: “Khoảng bao lâu thì hoàn thành?”
Tô Mạt đáp: “Khoảng một năm.”
Lam Thiến không nói gì, trợ lý Lý bên cạnh xen vào: “Lâu vậy sao?”
Tô Mạt cười nhẹ: “Nếu giao cho người khác, ít nhất phải một năm rưỡi.”
Lam Thiến giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Tôi tin tưởng bà chủ Tô, vậy làm phiền cô.”
Tô Mạt: “Cảm ơn đã tin tưởng.”
Vài phút sau, cô rời khỏi phòng bệnh, vẫn do trợ lý Lý tiễn.
Vừa đi đến hành lang, từ phòng bệnh vọng ra tiếng cãi vã dù đã được đè thấp:
“Em gọi cô ấy tới đây làm gì? Tôi đã nói rồi, là tôi tự tới tìm cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy.”
“Sao thế? Xót cô ta à?”
“Lam Thiến, đừng vô lý.”
Nghe đoạn đối thoại, trợ lý Lý vô thức nhìn sang cô.
Cô ta nghĩ rằng Tô Mạt sẽ có vẻ đắc ý hoặc ít nhiều có chút cảm xúc.
Ai ngờ, nhận ra ánh mắt của trợ lý, Tô Mạt mỉm cười thản nhiên: “Nhìn tôi làm gì? Sợ lửa cháy lan sang ao cá?”
Đối phương: “Xin lỗi, bà chủ Tô.”
Tô Mạt cười nhẹ: “Yên tâm, tôi không hứng thú làm kẻ thứ ba.”
Nói rồi, cô nói thêm: “Thôi, tiễn đến đây được rồi, tôi tự đi thang máy xuống.”
Sau khi chào trợ lý, Tô Mạt rẽ vào khu thang máy. Vừa đến nơi, giữa đám đông chật chội, cô thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Một người là Tần Thâm, người kia là cô gái trẻ từng đến tiệm cô.
Cả hai trông khá thân thiết, cô gái đang nói gì đó, còn Tần Thâm, tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo sự dịu dàng.
Chốc lát, cửa thang máy mở, mọi người ùa vào.
Tô Mạt là người cuối cùng vào thang máy, đứng ngay trước cửa, cô cố tình tránh ánh mắt của Tần Thâm, cúi đầu nhìn vào điện thoại, cố gắng giấu mình trong đám đông.
Khi thang máy bắt đầu xuống, phía sau vang lên tiếng trò chuyện nhỏ.
“Anh, ca phẫu thuật này chắc tốn nhiều tiền lắm, hay là thôi không làm nữa?”
Giọng trầm của Tần Thâm vang lên: “Em lo dưỡng bệnh, chuyện này không phải việc em phải nghĩ.”