Khi bước ra từ thang máy, Tô Mạt bước nhanh hai bước, tự cho rằng hành động của mình không ai nhận ra, đi thẳng đến cổng bệnh viện để bắt xe rời đi.
Tần Thâm nhìn bóng lưng của cô, dõi mắt theo đến khi cô lên taxi, nhưng không nói gì.
Thực ra, Tần Lục cũng để ý thấy. Ban đầu cô nhóc không dám mở miệng, mãi đến khi hai anh em đã ngồi lên xe, cô nhóc mới vừa cài dây an toàn vừa lẩm bẩm: “Anh, sao lúc nãy anh không nói gì với bà chủ vậy?”
Tần Thâm giữ nguyên gương mặt lạnh tanh: “Nói gì?”
Tần Lục bĩu môi: “Ít nhất cũng nên tiễn người ta một đoạn chứ.”
Tần Thâm: “Cô ấy tự biết bắt xe.”
Tần Lục trừng mắt nhìn anh, tỏ rõ vẻ bất mãn: “Cô ấy tự biết bắt xe thì có giống với anh tiễn đâu?”
Tần Thâm mặt không biểu cảm, chuyển chủ đề: “Lát nữa muốn ăn gì?” Tần Lục không hài lòng với thái độ của anh mình, nhưng cũng không dám phản kháng công khai, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại chiêu này nữa.”
Bên này, sau khi Tô Mạt lên xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, đầu óc đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại vừa nghe trong thang máy.
Nghe ý tứ, cô gái đó là em gái của Tần Thâm.
Cần phẫu thuật, và số tiền không hề nhỏ.
Một tuần qua, cô và Tần Thâm làm chuyện thân mật nhất, nhưng vẫn giữ cảnh giác cao độ.
Cô chưa bao giờ có ý định tìm hiểu chuyện riêng tư của anh, cũng cố tình muốn tránh né.
Không ngờ, trong hoàn cảnh này lại vô tình chạm đến một góc nhỏ trong đời tư của anh.
Cô bỗng nhớ lại, lần xem mắt trước đây, người trung gian từng nói rằng Tần Thâm không có cha mẹ, chỉ có một cô em gái từ nhỏ đã nương tựa vào nhau mà sống. Suy nghĩ của Tô Mạt cứ như cỏ dại, mọc lan tràn trong tâm trí.
Cô không có tình cảm với Tần Thâm, cũng không để tâm quá nhiều, mặc cho suy nghĩ lan man. Cuối cùng, cô đưa ra một đánh giá công bằng: Bỏ qua chuyện tình cảm, người đàn ông này vẫn rất có trách nhiệm.
Xe đến khu chung cư, Tô Mạt lấy điện thoại quét mã thanh toán rồi xuống xe.
Cô vừa đi được hai bước, chưa kịp vào cổng khu, điện thoại trong tay bỗng rung lên hai lần.
Nhìn xuống, màn hình hiện lên một tin nhắn.
[Tần Thâm: Lại bị thương à?]
Tô Mạt nhướng mày.
Suy nghĩ vài giây, cô nhận ra điều gì đó, liền trả lời: [Anh vừa thấy tôi?]
[Tần Thâm: Ừm.]
[Tô Mạt: Ừ hửm.]
[Tần Thâm: Đau?]
[Tô Mạt: Tôi đến bệnh viện để gặp khách hàng.]
[Tần Thâm: Biết rồi.]
Nhìn tin nhắn của Tần Thâm gửi đến, Tô Mạt không trả lời nữa. Cô đứng yên trước cổng khu chung cư, đọc lại từ đầu đến cuối đoạn tin nhắn giữa hai người, khóe môi khẽ nhếch lên vẻ chế giễu.
“Ừm”, “Đau”, “Biết rồi”.
Chỉ nhìn qua hai câu nói này, ai không biết chuyện còn tưởng cô đang cố gắng bắt chuyện với anh.
Cười nhẹ một tiếng, Tô Mạt lại bước đi trên đôi giày cao gót.
Về đến nhà, cô đặt bản vẽ lên bàn trà, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Bệnh viện đầy vi khuẩn, mà cô thì có chút bệnh sạch sẽ.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô cuộn mình trên sofa, tiếp tục xem bản vẽ.
Hai hộp đựng trang sức, một bàn trang điểm.
Nhìn qua thì đơn giản, nhưng thời gian hoàn thành cả năm đã là cực hạn.
Kỹ thuật sơn mài thủ công truyền thống của Bình Dao vô cùng phức tạp, không chỉ yêu cầu cao về kỹ thuật vẽ mà còn đòi hỏi tay nghề của thợ thủ công phải cực kỳ khéo léo.
Bởi ngoài việc dùng bút vẽ lên sơn mài, còn một công đoạn cốt lõi: đánh bóng bằng tay trần. Lực đạo và nhiệt độ của bàn tay sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến độ bóng của sản phẩm.
Khi Tô Mạt đang chăm chú nghiên cứu, chiếc điện thoại đặt bên mắt cá chân bỗng đổ chuông.
Sự tập trung bị gián đoạn, cô không khỏi nhíu mày. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt cô dịu lại, cầm điện thoại lên nhấn nút nghe, giọng nói ấm áp vang lên: “Sư mẫu.”
Lời vừa dứt, đầu dây bên kia vang lên tiếng một người phụ nữ trung niên đầy vui mừng: “Mạt Mạt, con bận không?”
Tô Mạt đặt bản vẽ xuống, ngón tay thon dài vân vê lọn tóc: “Không bận, có chuyện gì sư mẫu cứ nói.”
Người phụ nữ phấn khởi nói: “Sư mẫu muốn báo cho con biết, chuyện con bị vu oan sắp được giải quyết rồi. Tam sư huynh của con đã liên lạc được với đại sư huynh, chỉ cần cậu ấy chịu đứng ra bênh vực con, chắc chắn con sẽ không sao đâu.”