Vừa Ý Em

Chương 37: Thực dục là bản năng



Ẩm thực và du͙© vọиɠ vốn là bản năng.

Nam nữ trưởng thành đều có một điểm chung.

Đó là một khi đã khai mở chuyện thân mật, rất nhiều việc về sau sẽ tự nhiên thông thạo mà không cần ai dạy.

Giống như lúc này, khi lời Tần Thâm vừa dứt, trong đầu Tô Mạt đã diễn ra một màn kịch nóng bỏng cấm trẻ em.

Chỉ trong vài giây, sắc mặt cô thay đổi không ngừng.

Tần Thâm cao lớn, đứng từ trên nhìn xuống biểu cảm của cô, quan sát vài chục giây, rồi bước tới, áp sát lưng cô. Bàn tay anh bao lấy tay cô, dẫn dắt cô mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, trái tim Tô Mạt không tự chủ được mà run lên.

Chưa kịp định thần, Tần Thâm đã ép cô vào cánh cửa vừa đóng kín.

Lúc này là hoàng hôn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào. Không quá chói, nhưng mang theo chút gì đó đầy cấm kỵ.
Ít nhất, với một người lần đầu nếm trải chuyện yêu đương như Tô Mạt, điều này đủ để trở thành cấm kỵ.

Ban ngày tuyên da^ʍ.

Tần Thâm cúi đầu hôn lên gáy Tô Mạt, lại trượt xuống cắn nhẹ vào dái tai cô. Bàn tay to lớn từ từ lướt vào trong tà váy, giữ chặt lấy đùi cô.

“Khỏi chưa?”

Đôi mắt Tô Mạt đỏ hoe vì phản ứng sinh lý, nhưng lời nói vẫn đầy thách thức: “Chưa.”

Tần Thâm trầm giọng: “Vậy thì…”

Giọng nói từ tính của anh vào lúc này tựa như một chất xúc tác, dễ dàng khơi dậy mọi cảm giác.

Nghe từng âm điệu anh cố tình kéo dài, Tô Mạt mím môi thật chặt.

Cô nghĩ anh sẽ lại dùng trò đùa ác ý, cố tình để cô rơi vào trạng thái nửa muốn nửa không. Nhưng ngay sau đó, anh ghé sát bên tai, nói khẽ:

“Vậy thì tôi sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Nhẹ?

Chuyện này làm sao có thể “nhẹ”.

Nếu mạnh, cảm giác kí©h thí©ɧ sẽ đưa trải nghiệm lên một tầm cao mới.

Nếu nhẹ, chỉ như gãi ngoài giày, càng làm người ta thêm bứt rứt khó chịu.

Trong trận chiến này, Tần Thâm lần đầu tiên giành phần thắng trước Tô Mạt.

Cô không đáp lại, nhưng đầu ngón tay đã ghim chặt vào cánh tay anh, như một phản kháng âm thầm.

Đó là một sự ngầm chỉ trích.

Rằng anh chưa đủ mạnh…

Tần Thâm cảm nhận được nỗi đau nơi cánh tay, vòng tay siết chặt hơn quanh eo cô. Anh mỉm cười mờ ám, cắn nhẹ lên dái tai cô, khẽ hỏi: “Hửm?”

Tô Mạt nghiến răng: “Tần Thâm.”

Anh trầm giọng: “Muốn gì, nói ra đi.”

Cô nén giận: “Đừng có quá đáng.”

Giọng nói khàn đυ.c của Tần Thâm vang lên, ẩn chứa chút trêu chọc: “Nếu em không nói, tôi không hiểu đâu.”
Cơ thể Tô Mạt khẽ run: “Anh đừng quên mối quan hệ giữa chúng ta.”

Tần Thâm đáp, ánh mắt sắc lạnh nhưng lời lẽ lại vô cùng bình thản: “Không quên. Nhưng vào lúc này, kiềm chế bản thân mới là trái với tự nhiên.”

Tô Mạt: “…”

Cuối cùng, cô không thể nói ra điều mình thực sự nghĩ. May là Tần Thâm cũng không tiếp tục làm khó cô, cố tình để cô chịu đựng thêm.

Khi thấy cô đã bị kí©h thí©ɧ đến cực điểm, bóng dáng cao lớn của anh phủ xuống, tiếp tục trao cho cô những nụ hôn sâu.

Lần lượt đưa cô vượt qua từng đỉnh cao cảm xúc.

Sau đó, cơ thể mềm nhũn của Tô Mạt được Tần Thâm bế vào phòng tắm.

Đứng dưới vòi sen, nhân lúc anh cúi xuống giúp cô tắm rửa, Tô Mạt cắn lên vai anh, rồi chuyển sang cổ, cuối cùng là vành tai…

Như một con thú nhỏ bị chọc tức.

Tần Thâm vẫn cúi người, không động đậy, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Đợi đến khi cô trút hết giận, anh thẳng người dậy, cúi nhìn cô, hỏi: “Em đã từng hôn bạn trai cũ chưa?”

Vừa nhắc đến Tưởng Thương, chút không khí dịu dàng giữa hai người tan biến trong chớp mắt.

Tô Mạt như bị tạt một xô nước lạnh từ đầu xuống chân, tỉnh táo và điềm tĩnh đến lạ thường.

Cô khẽ dựa vào tường gạch trong phòng tắm, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt dịu dàng biến mất, chỉ còn lại sự giễu cợt đầy gai góc.

“Anh muốn nói gì?”

Thấy cô như vậy, Tần Thâm vẫn giữ thái độ thản nhiên: “Chỉ tò mò hỏi thôi.”

Tô Mạt cười nhạt: “Tò mò đến vậy à?”

Tần Thâm: “Cũng hơi.”

Cô chế nhạo: “Tần Thâm, anh thật sự tò mò? Hay là lòng tham không đáy đối với tôi?”

Đối diện ánh mắt khinh thường của cô, anh điềm nhiên đối diện, không né tránh: “Trong lòng em hiểu rõ mà, cần gì phải hỏi.”

Tô Mạt nghiến răng: “Tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi.”

Tần Thâm: “Tôi biết.”

Nói rồi, anh tắt vòi sen, lấy khăn tắm bên cạnh quấn cho cô. Khi bế cô lên, anh trầm giọng: “Em lợi dụng tôi, thì tôi cũng đã ngủ với em rồi.”

Tô Mạt: “…”

Từ lúc rời phòng tắm cho đến khi Tần Thâm rời đi, Tô Mạt không nói thêm một lời nào với anh.

Chỉ khi nghe tiếng cửa đóng lại, cô mới ngồi dậy trên giường.

Đồ chó, giấu giếm sâu thật.

Cô luôn nghĩ anh chỉ là da^ʍ ngầm, không ngờ lại là kẻ mưu mô.

Tô Mạt nghiến răng, trong lòng âm thầm cân nhắc có nên đổi người khác hay không, khi đang suy nghĩ, điện thoại đặt trên bàn cạnh giường rung lên.

Ánh mắt cô liếc qua, thấy một tin nhắn hiện trên màn hình:

[Bà chủ Tô, rảnh không? Sếp Lam muốn gặp cô để bàn chuyện đặt đồ nội thất.]

Cô cầm lấy điện thoại: [Khi nào?]

Đối phương: [Trưa mai tiện không?]

Cô nhắn lại: [Cô ấy đến tìm tôi, hay tôi đến gặp cô ấy?]

Đối phương: [Làm phiền bà chủ Tô đi một chuyến, sếp Lam đang ở bệnh viện huyện Trường Lạc.]

Thấy tin nhắn này, mắt Tô Mạt khẽ nheo lại.

Bệnh viện huyện Trường Lạc.

Ồ, cô suýt quên mất.

Tưởng Thương… bị tai nạn xe.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.