Vừa Ý Em

Chương 34: Giằng co



Tô Mạt cái gì cơ.

Giọng nói trầm khàn của Tần Thâm làm cô không nghe rõ câu sau.

Khi cô kịp phản ứng lại, đầu ngón tay thô ráp của anh đã len vào dưới váy, lướt qua vết rách của cô…

Đôi mắt Tô Mạt đỏ lên, ánh nhìn cũng có phần mơ hồ. Tần Thâm cúi xuống hôn môi cô, thì thầm: "Bôi thuốc cho cô."

Cô không rõ từ lúc nào đầu ngón tay anh đã dính thuốc.

Nhưng cách bôi thuốc này, rõ ràng khiến người ta như bị tra tấn.

Cô khó chịu, còn anh cũng chẳng dễ chịu hơn.

Nụ hôn kết thúc, thuốc cũng được bôi xong.

Tô Mạt chống tay lên tay vịn sofa, cố gắng điều hòa hơi thở, Tần Thâm thì bước vào phòng tắm.

Không lâu sau, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm. Tô Mạt nhảy xuống khỏi sofa, đi chân trần tới tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng.

Nước lạnh chạm môi, sự bức bối trong lòng cô cũng vơi bớt.
Cô chợt hiểu tại sao có những đôi nam nữ không yêu nhau nhưng vẫn mặn nồng chuyện đó.

Dù quan niệm có phần lệch lạc.

Nhưng nếu không phá hoại gia đình người khác, cũng không chen vào chuyện tình cảm của ai, thì chẳng có gì sai.

Suy cho cùng, đời người ngắn ngủi, vui vẻ tận hưởng cũng chẳng phải chuyện gì không được.

Chỉ cần không làm tổn thương người thứ ba, chẳng ai có quyền can thiệp.

Hai người có cách hạ nhiệt khác nhau, nhưng hiệu quả đều rất rõ rệt.

Nửa giờ sau, khi cả hai ngồi đối diện nhau trên sofa, mọi thứ đã trở lại như bình thường. Dẫu có trò chuyện, cũng hệt như người xa lạ.

Ngồi một lúc, Tô Mạt chủ động mở lời: "Tiệm của anh không bận sao?"

Tần Thâm hiểu ý, đứng dậy: "Nhớ bôi thuốc, ngày hai lần."

Tô Mạt gật đầu, nghĩ đến cảnh vừa rồi, dù cố tỏ ra bình thản, nhưng hai má vẫn đỏ ửng: "Ừ."
Tần Thâm: "Trưa muốn ăn gì?"

Tô Mạt: "Tôi tự gọi đồ ăn ngoài."

Với tình trạng hiện tại, cô chắc chắn không thể ra tiệm, ai nhìn cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Dù cô đủ thoáng, nhưng không muốn vô cớ bị người khác xì xào sau lưng.

Tiễn Tần Thâm ra cửa, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Cảm ơn anh hôm nay đã sửa giúp tôi cái ống nước."

Tần Thâm đứng ngoài cửa, nhìn cô từ trên cao: "Ừ."

Tô Mạt nói thêm: "Tuần này đừng đến nữa."

Tần Thâm: "Ừ."

Cảm ơn là phép lịch sự, giữ khoảng cách mới là ý định thật.

Tô Mạt kiểm soát tốt chừng mực, Tần Thâm hiểu nhưng không nói ra, cũng chẳng cố dây dưa thêm.

Nhìn anh xuống lầu, Tô Mạt quay người vào nhà.

Đi được vài bước, cô thấy hơi đau, thử nhảy vài cái nhưng càng đau hơn.

Cuối cùng, cô chẳng giữ nổi hình tượng, mặt nhăn nhó, khập khiễng quay lại sofa.
Phải ba ngày sau, Tô Mạt mới xuất hiện lại ở tiệm.

Cô vốn định nghỉ thêm, nhưng bị Song Kỳ gọi tới cửa hàng.

Hóa ra là có người kiểm tra giấy phép kinh doanh.

Song Kỳ không biết phải làm sao, nên gọi cô tới.

Tô Mạt cũng chẳng rành mấy thứ này, nhưng những giấy tờ cần thiết trước khi khai trương cô đều đã chuẩn bị đầy đủ, cô đưa hết cho người kiểm tra.

Người kia lật vài trang, mặt nghiêm lại hỏi: "Không có giấy chứng nhận bảo vệ môi trường à?"

Tô Mạt ngơ ngác: "Không có."

Người đó nói: "Tạm ngừng kinh doanh đi. Khi nào có giấy chứng nhận bảo vệ môi trường thì mở lại."

Tô Mạt: "…"

Một văn tiền làm khó anh hùng, một cái giấy chứng nhận khiến Tô Mạt đóng cửa.

Tiễn người kiểm tra xong, Tô Mạt qua tiệm in bên đường, in một tờ thông báo "Tạm ngừng kinh doanh", dán trước cửa, kéo cửa cuốn xuống một nửa rồi quay vào tiệm.

Song Kỳ nhìn cô, chẳng biết nói gì: "Em lớn chừng này cũng chưa từng nghe đến cái giấy chứng nhận bảo vệ môi trường đó."

Tô Mạt không đáp, dựa vào quầy thu ngân, lấy điện thoại tra nơi làm giấy. Biết phải đến Cục bảo vệ môi trường, cô ngước mắt hỏi Song Kỳ: "Em biết Cục bảo vệ môi trường ở đâu không?"

Song Kỳ: "Biết, ở khu Bắc."

Tô Mạt: "Em đi cùng chị?"

Song Kỳ không muốn, nhưng cũng không từ chối, miễn cưỡng nói: "Được."

Huyện Trường Lạc không lớn, nghe khu Bắc có vẻ xa, nhưng đi taxi chỉ mất ba tệ.

Xe dừng trước cục bảo vệ môi trường, Tô Mạt và Song Kỳ lần lượt xuống xe.

Bước vào sảnh và tìm đến quầy làm việc liên quan, Tô Mạt dựa theo tài liệu đã tra cứu trên mạng, cúi người đưa hồ sơ đã chuẩn bị sẵn vào trong.

Vừa mới đưa xong, không lâu sau nhân viên bên trong đã ném trả tài liệu lại ra ngoài.

Tô Mạt giữ thái độ nhún nhường khi cần nhờ vả, mỉm cười nhẹ nhàng, hạ mình hỏi: "Xin chào, làm phiền một chút, cho tôi hỏi tôi còn thiếu tài liệu gì sao"

Nhân viên không thèm để ý, chỉ dùng cây bút trong tay gõ lên tấm kính trước mặt.

Tô Mạt ngẩng đầu, phát hiện trên kính dán một danh sách các tài liệu cần chuẩn bị.

Cô kiểm tra từng mục, phát hiện hồ sơ của mình không có vấn đề gì, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, rồi lại cúi đầu hỏi: "Xin chào, tài liệu của tôi..."

Chưa kịp nói hết câu, một bóng dáng cao lớn từ phía sau bước đến, cầm lấy tài liệu trong tay cô, lật qua vài lần rồi đẩy vào quầy làm việc. Người đó nói gì đó bằng giọng trầm trầm, đối phương chỉ mỉm cười, không lâu sau đã đáp: "Được rồi, giấy tờ cần từ một đến ba tháng để xử lý, các bước tiếp theo sẽ có nhân viên liên hệ với cô."

Người lấy tài liệu từ tay Tô Mạt không ai khác chính là Tần Thâm.

Thấy Tần Thâm xử lý công việc nhanh gọn hơn mình, Tô Mạt khẽ nhướng đuôi mắt.

Tần Thâm không nói nhiều, giọng trầm thấp hỏi cô: "Ổn rồi?"

Tô Mạt đầu óc vẫn mải nghĩ về giấy phép bảo vệ môi trường, chưa kịp phản ứng: "Cái gì cơ?"

Tần Thâm đôi mắt sâu thẳm, nhìn cô chăm chú: "Chỗ tôi làm bị thương?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.