Vừa Ý Em

Chương 35: Quyến rũ lòng người



Giọng nói của Tần Thâm lạnh lùng, nghiêm túc đến đáng sợ.

Tô Mạt hiểu ra điều gì đó, vành tai đỏ bừng, nhưng khóe môi lại cong lên, nở nụ cười đầy khıêυ khí©h.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí dường như căng thẳng đến mức ngột ngạt, nhưng sâu bên trong, dòng nước ngầm đã chảy, sự mập mờ bỗng tràn ngập không gian.

Song Kỳ đứng bên cạnh nhìn, há hốc mồm không nói nên lời.

Họ đang nói cái gì vậy?

Anh làm cô bị thương chỗ nào?

Ba ngày Tô Mạt không đến tiệm, họ đã làm gì nhau?

Ánh mắt Song Kỳ không ngừng lướt qua lại giữa hai người, thấy con ngươi cô nàng gần như dán mắt vào Tần Thâm, Tô Mạt đột nhiên cười: “Khỏi lâu rồi. Chỉ là hôm đó thầy Tần không cẩn thận đẩy một cái, tôi mới bị trật chân. Nhưng thầy Tần sức lực nhỏ, nên hồi phục nhanh thôi.”
Một câu “trật chân” bình thường qua miệng Tô Mạt lại mang một hương vị khác.

Dẻo quẹo, như kéo tơ.

Nhưng thực ra, cô cũng chẳng nói sai.

Chỉ là ngoài hai người trong cuộc, chẳng ai hiểu cô đang nói gì.

Nhỏ?

Chỗ nào nhỏ?

Tần Thâm nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời.

Khi Tô Mạt tưởng rằng anh bị chọc đến ngượng, Tần Thâm trầm giọng: “Thuốc mỡ erythromycin dùng tốt chứ?”

Tô Mạt: “!!”

Lời anh vừa dứt, nhìn thấy khuôn mặt đột ngột biến sắc của Tô Mạt, chân mày anh hơi nhướng lên, một giây sau trở lại vẻ thản nhiên, không biểu cảm: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Tô Mạt: “…”

Ra khỏi cục môi trường, trong lòng Tô Mạt nghẹn một hơi tức.

Kiểu như cố trộm gà mà không được, lại còn mất thêm nắm thóc.

Song Kỳ ngồi bên cạnh mím môi nhìn cô, dáng vẻ ghen tuông trẻ con hiện rõ trên mặt.
Lên taxi, không nhịn được nữa, Song Kỳ nghiêm giọng hỏi: “Anh ta làm chị trật chân khi nào?”

Tô Mạt đoán trước được câu hỏi này, đã chuẩn bị câu trả lời: “Hôm đó.”

Song Kỳ gặng hỏi: “Hôm nào?”

Tô Mạt mỉm cười: “Trước hôm tôi nghỉ, nếu không phải bị anh ta đẩy, em nghĩ vì sao tôi lại nghỉ ba ngày?”

Lời nói dối của cô kín kẽ, logic hoàn hảo.

Song Kỳ nhìn cô một lúc, rồi nghiêng đầu: “Rốt cuộc chị có thích Tần Thâm không?”

Tô Mạt: “Không thích.”

Song Kỳ: “Vậy sao không từ chối anh ta?”

Nghe câu hỏi, Tô Mạt uể oải tựa vào người Song Kỳ, mặt khẽ mỉm cười: “Sao em biết tôi chưa từ chối?”

Nói xong, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Song Kỳ vì bị cô dựa vào, Tô Mạt thở nhẹ bên tai: “Tôi từ chối rồi, mà còn từ chối rất nhiều lần. Nhưng anh ấy… cứ quấn lấy tôi… không buông…”
Song Kỳ đỏ mặt, đẩy cô ra.

Cửa tiệm tạm ngừng kinh doanh, hai người cũng chẳng cần đến làm.

Tô Mạt bảo tài xế đưa Song Kỳ về trước, sau đó tự mình đến quán rượu quen thuộc.

Đẩy cửa bước vào, trong quán vẫn chỉ có ông chủ.

Một lần lạ hai lần quen, thêm vào nhan sắc nổi bật, ông chủ lập tức nhận ra cô: “Như cũ?”

Tô Mạt cười nhẹ, dáng người xinh đẹp ngồi xuống ghế cao: “Được.”

Một ly cocktail đưa tới, Tô Mạt nhấp môi, đôi mắt khẽ nheo lại: “Vị không giống lần trước.”

Ông chủ đáp: “Tăng nồng độ cồn rồi.”

Tô Mạt nhướng mày: “Hả?”

Ông chủ: “Sáng tạo lại đồ uống cũ.”

Tô Mạt cười khẽ: “À.”

Trong cuộc trò chuyện này, cô biết được ông chủ tên là Lý Áo, 33 tuổi. Người phụ nữ anh chờ là em gái trên danh nghĩa.

Ngón tay mảnh mai của Tô Mạt nhẹ gõ lên quầy bar, giọng trêu ghẹo: “Nói đến chuyện chơi bời, vẫn phải là mấy người trông đứng đắn như anh chơi giỏi nhất. Lσạи ɭυâи?”

Giọng Lý Áo trầm thấp, đáy mắt mang theo nụ cười: “Không cùng huyết thống.”

Thật ra, Tô Mạt chẳng mấy quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác.

Nhưng trong bầu không khí này, nhấm nháp chút rượu, nghe vài câu chuyện phiếm, cũng xem như thêm gia vị.

Tô Mạt tửu lượng không tốt nhưng phẩm chất khi uống rượu không tệ, chỉ ngà ngà say chứ không bao giờ để mình mất mặt.

Trước khi đi, cô tựa vào quầy bar, hỏi Lý Áo: “Cô ấy có quay lại không?”

Lý Áo đẩy mã QR thanh toán về phía cô, không né tránh: “Khả năng cao là không.”

Tô Mạt: “Vậy sao anh vẫn đợi?”

Lý Áo: “Sợ cô ấy quay lại không còn nhà.”

Tiếng “tít” vang lên khi cô quét mã thanh toán, kèm theo một tiếng cười khẽ: “Anh đúng là đủ…”

Đủ gì, cô không nói tiếp.

Dù sao, hai người chỉ là xã giao, không nên đi quá sâu.

Nhưng Lý Áo là người thông minh, nghe được ẩn ý trong lời cô, liền nói tiếp: “Là đủ đê tiện.”

Tô Mạt nghe vậy, khẽ liếc nhìn anh.

Lý Áo cười, khóe môi cong cong: “Nhưng hình như có người còn đê tiện hơn tôi.”

Tô Mạt ngạc nhiên, không hiểu: “Hả?”

Lý Áo không giải thích, chỉ cười đầy ẩn ý, hất cằm về phía cửa: “Người đàn ông ngoài kia đang đợi cô à?”

Tô Mạt nhìn theo ánh mắt anh ta, chỉ thấy Tần Thâm đứng trong bóng tối. Điếu thuốc trên môi anh lập lòe, ánh sáng nhỏ bé ấy hắt lên đường nét gương mặt sắc lạnh.

Góc cạnh rõ ràng, mạnh mẽ, tràn đầy nam tính.

Thành thật mà nói, dáng vẻ này của Tần Thâm thật sự rất quyến rũ.

Quyến rũ đến mức khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.