Nếu Tần Thâm không nhắc, Tô Mạt đã quên khuấy chuyện này.
Nghe lời anh nói, lại nhìn gương mặt nghiêm túc ấy, Tô Mạt đưa tay ra: "Thuốc đâu? Đưa tôi."
Tần Thâm: "Cô tự mình nhìn không được."
Không được nhìn chỗ nào?
Mặt Tô Mạt lập tức đỏ bừng: "Cấu tạo của cơ thể tôi, tôi không nhìn cũng rõ."
Quần dài của Tần Thâm bị ướt, anh lách qua cô đi tới bàn ăn, quay lưng mặc lại áo phông, dường như chẳng nghe thấy lời cô, giọng thản nhiên: "Giờ ống nước chỉ tạm thời không rò, gần đây có tiệm cơ khí nào không?"
Tô Mạt mím môi: "Anh biết sửa?"
So với việc "thuốc thang" này nọ, chuyện giải quyết cái bếp ngập nước hiện giờ vẫn quan trọng hơn.
Tần Thâm giọng trầm thấp: "Biết."
Tô Mạt nói: "Ra khỏi khu, rẽ trái là có một tiệm."
Nói rồi, cô đi tới ghế sofa, cúi người nhặt điện thoại, nói: "Tôi chuyển tiền cho anh." Váy ngủ trên người cô bị ướt đẫm, vốn đã bám sát, giờ cúi xuống càng lộ vẻ quyến rũ lạ thường, mê hoặc lòng người.
Ánh mắt Tần Thâm lướt qua bóng lưng cô, một giây sau lập tức dời đi, sải bước ra cửa: "Không cần, tôi có tiền."
Tần Thâm nói có tiền, nhưng Tô Mạt vẫn chuyển cho anh một phong bao 200 tệ qua WeChat.
Rạch ròi là rạch ròi, cô không muốn quan hệ hai người trở nên phức tạp.
Chuyển tiền xong, không chịu nổi sự ướŧ áŧ trên người, cô xỏ dép lê vào nhà tắm tắm rửa.
Khi cô bước ra từ nhà tắm, Tần Thâm đã quay lại, không chỉ sửa xong ống nước mà còn tiện thể dọn dẹp luôn cả bếp.
Tóc được quấn trong khăn, Tô Mạt dựa vào khung cửa nhà tắm, ánh mắt long lanh nước khẽ nheo lại.
Cô nhận ra, người đàn ông này đang lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô. Thủ đoạn quả thật cao tay.
Giống như nấu ếch trong nước ấm, ban đầu không cảm thấy gì, đến khi nhận ra thì đã "chín".
Tần Thâm vừa đặt cây lau nhà xuống, xoay người đã chạm phải ánh mắt giễu cợt của cô.
Tô Mạt vốn quyến rũ, dù là giọng điệu mỉa mai, nhìn vẫn giống như đang trêu chọc.
Nhưng Tần Thâm hiểu cô, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biết cô đang nghĩ gì.
Anh biết, giờ phút này cô không phải đang ve vãn anh.
Tần Thâm lạnh giọng: "Có chuyện gì?"
Tô Mạt cười khẽ: "Tần Thâm, không mệt sao?"
Tần Thâm mặt không biểu cảm: "Tôi không biết cô đang nói gì."
Tô Mạt: "Được, coi như anh không biết. Vậy tôi tốt bụng nhắc anh một câu, nếu anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn sinh con, tôi khuyên anh đừng phí tâm tư lên tôi."
Tần Thâm bình thản: "Tôi biết." Tô Mạt cười nhạt: "Anh biết là tốt."
Những gì cần nói đều đã nói, cô đi tới bàn ăn, dùng ngón tay thon dài lục túi đồ ăn sáng Tần Thâm mang tới.
Một phần quẩy đậu nành, một phần bánh bao tàu hũ non.
Cô nhận ra đây là quán dưới lầu.
Gần đây cô thường ăn sáng ở đó, quẩy chiên khá ngon, giòn tan, không bị cứng, nhưng bánh bao thì dở, vỏ dày nhân ít, cảm giác như bột mì không cần tiền, vị đan xen giữa dở và ngon, rất khó ăn.
Nhìn hai phần đồ ăn sáng, cô do dự không biết nên chọn phần mình thích hay làm người cao thượng.
Tần Thâm bước tới, cầm phần bánh bao tàu hũ non.
Tô Mạt bật thốt: "Tôi muốn ăn tàu hũ non."
Quán này làm đậu nành uống cũng không ngon, cặn đậu quá nhiều.
Tần Thâm liếc cô, lấy hộp tàu hũ non ra đặt trước mặt cô, không nói gì, ngồi xuống, mở phần quẩy đậu nành, để đậu nành trước mặt mình, rồi đẩy quẩy cho cô.
Bữa sáng này, Tô Mạt ăn khá thoải mái. Thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn Tần Thâm, thấy anh ăn bình thản, tự hỏi liệu khẩu vị anh có phải quá đặc biệt.
Ăn xong, Tần Thâm dọn dẹp bàn ăn, còn Tô Mạt ngồi co ro trên sofa chơi game.
Cô đang chơi rất tập trung, bỗng có bóng người phủ xuống. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị bế ngang lên, đặt lên tay vịn sofa.
Ngay sau đó, váy ngủ bị vén lên, một cảm giác lạnh buốt từ bắp chân truyền đến.
Tần Thâm vừa rửa tay bằng nước lạnh, cảm giác này khiến Tô Mạt giật mình, vô thức rụt lại.
Tần Thâm ngẩng lên nhìn cô, bàn tay to nắm lấy mắt cá chân kéo cô về phía mình. Khi cô đã nằm gọn trong vòng tay anh, anh cúi đầu hôn lên môi cô, vừa ngậm lấy môi cô vừa thì thầm: "Cô vừa đề phòng tôi khắp nơi, vừa mê hoặc tôi từng chút. Vừa sợ dây dưa với tôi, vừa muốn lợi dụng tôi, Tô Mạt…"