Tô Mạt nói rất thẳng thắn, chính vì quá thẳng thắn, lại càng khiến người nghe ngơ ngác.
Dù sao, con gái bình thường chẳng ai nói ra chuyện đỏ mặt thế này.
Khi Tần Thâm nhận được tin nhắn, anh đang ở trong bếp làm bữa sáng cho Tần Lục. Anh khựng lại, rồi như hiểu ra điều gì đó, lưỡi đẩy nhẹ má.
Anh đã làm cô… bị thương.
Ngậm điếu thuốc trong miệng, Tần Thâm bước ra khỏi bếp, tiện tay đặt bữa sáng lên bàn, vừa gọi Tần Lục ăn vừa nhắn tin trả lời Tô Mạt: [Đau lắm à?]
Tô Mạt đáp: [Ừm.]
Tần Thâm: [Ở nhà không?]
Tô Mạt: [Ừ.]
Tần Thâm: [Tôi qua ngay.]
Nhắn xong, anh vào phòng ngủ thay quần áo, rồi ra cửa đổi giày.
Thấy anh định ra ngoài, Tần Lục ngồi ở bàn ăn sáng, miệng còn nhai miếng trứng rán, tròn mắt tò mò hỏi: "Anh, sáng sớm thế này anh đi đâu vậy?" Tiệm xăm chắc chắn không mở sớm thế.
Thỉnh thoảng có vài khách quen đặt lịch, cũng phải sau chín giờ mới đến.
Tần Thâm lạnh nhạt trả lời: "Ra ngoài một lát."
Tần Lục đảo mắt, như đoán ra điều gì: "Ra ngoài làm gì?"
Tần Thâm: "Đừng quản anh, tự lo cho em đi, ăn sáng đàng hoàng."
Đối diện ánh mắt lạnh lùng của anh, Tần Lục chẳng chút sợ hãi, cười tươi, ánh mắt lấp lánh: "Có phải anh đi gặp cô chủ xinh đẹp kia không?"
Tần Thâm: "Ăn của em đi."
Tần Thâm không đáp lại, rời khỏi khu chung cư, lái xe đến chỗ ở của Tô Mạt.
Trên đường, anh tạt vào một tiệm thuốc mua thuốc. Khi nói ra “triệu chứng” cần chữa, ánh mắt nhân viên quét qua anh, vẻ mặt thoáng kỳ lạ.
Một lúc sau, nhân viên đưa cho anh một tuýp thuốc mỡ erythromycin, giữ thái độ rất chuyên nghiệp, nhẹ giọng bảo vệ quyền riêng tư: "Nếu vết rách không dài quá mười milimet và sâu không quá hai milimet, bôi cái này, năm đến bảy ngày sẽ khỏi. Nếu nghiêm trọng hơn, cần đến bệnh viện để khâu." Tần Thâm: "Ừ."
Trả tiền xong, anh rời tiệm thuốc, nhân viên vẫn nhìn theo đến tận lúc anh ra cửa.
Cho đến khi một nhân viên khác huých nhẹ, cười đùa: "Làm gì đấy? Cậu cũng muốn xài thuốc mỡ erythromycin à?"
Nhân viên kia lườm: "Thôi đi, tôi quen người đó."
Người kia hỏi: "Ai thế?"
Nhân viên đáp: "Người đàn ông bạn tôi thích."
Người kia kinh ngạc: "Bạn cậu bị ngủ hay vừa bị cắm sừng?"
Nhân viên: "Không biết."
Tần Thâm rời tiệm thuốc, bỏ tuýp thuốc mỡ vào túi, bước nhanh ra xe. Khi chuẩn bị mở cửa xe, anh bỗng nhớ đến mấy câu của Khâu Chính hôm qua:
"Xe anh ta không tệ, Bentley, loại rẻ nhất cũng hơn ba triệu."
"Con gái thường thích."
Nghĩ đến đây, anh siết chặt chìa khóa xe, chân mày khẽ nhíu lại.
Vài phút sau, anh ngồi vào xe, vừa xoay vô lăng vừa gọi điện thoại. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, Tần Thâm lạnh nhạt nói: "Kiếm cho tôi một chiếc xe."
Đối phương cười hề hề: "Anh Thâm muốn loại xe gì?"
Tần Thâm: "Cứ chọn đại, tầm ba đến năm triệu."
Người kia: "Được, anh Thâm, bao giờ anh cần?"
Tần Thâm giọng trầm: "Một tuần."
Người kia: "OK, đảm bảo một tuần có xe."
Cúp máy, ánh mắt Tần Thâm vẫn lạnh tanh.
Xưa nay, anh sống đơn giản, chẳng màng đến mấy thứ vật chất.
Nhưng giờ thì…
Khi xe đến khu chung cư của Tô Mạt, anh tiện thể mua hai phần bữa sáng ở quán gần đó.
Anh lên lầu gõ cửa, Tô Mạt mặc váy ngủ hai dây màu rượu đỏ, tóc tai ướt đẫm, mở cửa.
Nói ướt đẫm không phải lời văn hoa, mà là thật sự ướt từ đầu tóc đến váy ngủ, nước còn nhỏ giọt.
Tần Thâm nhìn cô, ánh mắt quét từ đỉnh đầu cô vào bên trong: "Chuyện gì thế?"
Tô Mạt bĩu môi, khoanh tay trước ngực, người thì rõ ràng nhếch nhác, nhưng khí thế lại không hề thua kém, khẽ ngẩng cằm: "Ống nước nhà bếp hỏng."
Ai ngờ lại đột ngột hỏng.
Cô chỉ định rửa ít dâu tây, ai ngờ khi vặn vòi nước lại diễn một màn “Lâm Đại Ngọc nhổ dương liễu”.
Cô thật sự tức tới bật cười.
Vòi nước rơi trên tay cô, nước áp lực mạnh, dội cô ướt như chuột lột.
Nghe vậy, Tần Thâm bước vào nhà, đặt bữa sáng lên bàn, cởϊ áσ phông để lộ lưng rắn chắc, bước thẳng vào bếp.
Tô Mạt đứng ngoài nhìn anh, thấy anh dùng khăn lấp miệng vòi nước chỉ trong vài thao tác đơn giản, khóe môi khẽ nhếch.
Người đàn ông này cũng không phải chỉ biết mỗi chuyện "dưới thắt lưng".
Xử lý xong, Tần Thâm quay lại, nhìn Tô Mạt vẫn đứng đó đầy kiều diễm: "Đi tắm đi."