Vừa Ý Em

Chương 31: Rách



Cô ấy rất tốt, anh không xứng.

Hai câu nói ấy nối liền, đập tan chút kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại trong lòng Tưởng Thương, không để lại gì ngoài sự thất bại ê chề.

Nói xong, Tần Thâm không quan tâm đến sắc mặt u ám của anh ta, bình thản băng qua đường, bước lên chiếc Volkswagen đã chờ sẵn.

Cửa xe khép lại, không gian nhỏ hẹp lập tức cách biệt với thế giới bên ngoài.

Ngồi ở ghế lái, Khâu Chính vừa xoa mũi vừa liếc qua người đàn ông đứng đối diện, nhận ra chút manh mối, khẽ hỏi: “Anh Thâm, người đó… là bạn trai cũ của bà chủ sao?”

Tần Thâm dựa lưng vào ghế, giọng điệu nhàn nhạt: “Ừ.”

Khâu Chính tính tình ngay thẳng, buột miệng: “Hai người họ cũng hợp nhau thật.”

Trai tài gái sắc.

Dù là khí chất hay thần thái, cả hai đều rất tương xứng.

Hai từ: Tinh xảo.
Lời vừa dứt, Tần Thâm thắt dây an toàn, quét ánh mắt lạnh lẽo qua cậu ta.

Sự lạnh lùng khiến Khâu Chính giật mình, vội vã đổi chủ đề: “Xe của anh ta không tệ, Bentley Continental, ít nhất cũng ba triệu trở lên.”

Tần Thâm không mấy hứng thú với những thứ vật chất này, nghe vậy chỉ nhíu mày: “Tốt lắm sao?”

Khâu Chính ho nhẹ hai tiếng: “Ừ, mấy cô gái thường thích.”

Lông mày Tần Thâm càng nhíu chặt hơn.

Ở phía Tô Mạt, sau khi Tần Thâm rời đi, cô ngồi trên sofa một lúc, đưa tay vuốt tóc, rồi đứng dậy trở về phòng ngủ.

Nhưng vừa nằm xuống, một cảm giác đau râm ran từ bên dưới bất ngờ ập đến.

Không phải loại đau đớn khó chịu.

Nó giống như những mũi kim châm, mơ hồ nhưng không thể ngó lơ.

Vài phút sau, Tô Mạt đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi trở ra, mặt cô đã trắng bệch.
Dâʍ ɖu͙© quá độ, rách nhẹ.

Quả nhiên, chữ “sắc” như con dao trên đầu, người xưa nói không sai.

Sáng hôm sau.

Tô Mạt còn đang ngủ say, thì bị một cuộc gọi của Nguyễn Huệ làm tỉnh giấc.

Mơ màng ấn nút nghe, giọng nói ngái ngủ pha chút lười biếng: “Nói đi.”

Nguyễn Huệ: “Tưởng Thương bị tai nạn xe.”

Tô Mạt: “…”

Nguyễn Huệ: “Hôm qua anh ta lại tới tìm cậu sao?”

Cơn buồn ngủ của Tô Mạt vẫn còn, nhưng nghe tin tức giật gân này cũng khiến cô bật dậy. Giọng cô không nhanh không chậm, nhưng lộ rõ sự bực bội: “Ừ.”

Nguyễn Huệ thở dài: “Hai người đúng là… Haizz…”

Tô Mạt: “Haizz cái gì?”

Nguyễn Huệ tóm gọn: “Si nam oán nữ.”

Tô Mạt: “Dừng.”

Cô không hứng thú với mấy kiểu tình tiết dính líu dai dẳng sau chia tay. Ngắt lời Nguyễn Huệ xong, cô cầm điện thoại bước vào nhà vệ sinh.
Ngồi trên bồn cầu, Tô Mạt khẽ nhếch môi: “Anh ta tới tìm tớ để đưa thiệp mời.”

Nguyễn Huệ sửng sốt: “Gì cơ?”

Tô Mạt cười nửa miệng: “Không thì cậu nghĩ là gì? Nghĩ anh ta sẽ quỳ xuống cầu xin tớ quay lại?”

Nguyễn Huệ nghẹn lời, một lúc lâu không biết nói gì.

Cô ấy thật sự từng nghĩ đến khả năng đó.

Nếu đổi Tô Mạt thành người khác, Nguyễn Huệ sẽ không bao giờ tin.

Tưởng Thương là ai?

Đó là một nhân vật kiêu hãnh, như con cưng của trời tại Dung Thành.

Làm sao có thể vì một người phụ nữ mà mất đi phong thái, trở nên suy sụp chứ.

Thế nhưng nữ chính lại là Tô Mạt, nên Nguyễn Huệ cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.

Không cần nói đâu xa, chỉ riêng gương mặt của Tô Mạt thôi cũng đủ khiến đàn ông mê mẩn mất hồn. Nói "sống chết vì nàng" thì hơi cường điệu, nhưng chắc chắn xứng đáng để họ không ngại dấn thân hết người này đến người khác.

Tô Mạt nói xong, khóe môi khẽ nhếch lên, vừa định nói thêm điều gì đó thì một cơn đau âm ỉ bất chợt ập đến.

Cô hoàn toàn quên mất chuyện này, không hề chuẩn bị, liền “hừ” một tiếng, rồi hít mạnh một hơi lạnh.

Nguyễn Huệ: “Cậu sao thế?”

Tô Mạt nói dối: “Trật chân.”

Nguyễn Huệ: “Ở nhà cũng trật chân, cậu cẩn thận chút đi.”

Tô Mạt: “Ừ.”

Nguyễn Huệ tiếp lời: “Chuyện của Tưởng Thương làm rùm beng lắm, nghe nói vị hôn thê của anh ta đã dời ngày cưới rồi.”

Tô Mạt nhàn nhạt: “Vậy sao?”

Nghe ra giọng điệu hờ hững của Tô Mạt, Nguyễn Huệ chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cậu với ‘gã đàn ông lạ’ kia sao rồi? Hôm qua anh ta không phải ở chỗ cậu sao? Tưởng Thương đến, hai người họ có gặp nhau không?”

Nhắc đến chuyện này, Tô Mạt chẳng muốn trả lời.

Từ nhỏ, mẹ cô đã dạy một điều: Việc riêng của mình, đừng nói với ai, đã nói thì đừng ngại việc cả thiên hạ đều biết.

Cô không muốn mọi người biết, nên chọn cách không nói.

Quay lại phòng ngủ, cô tìm lý do qua loa cúp máy, ngồi trên giường nhắn tin cho Tần Thâm:

[Mua thuốc cho tôi.]

Tần Thâm: [?]

Tô Mạt: [Rách.]

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.