Vừa Ý Em

Chương 30: Cô ấy rất tốt, anh không xứng



Phải thừa nhận, Tần Thâm là bậc thầy trong việc đánh trúng điểm yếu.

Một câu nói, đã đẩy chút tình cảm và hy vọng cuối cùng giữa Tưởng Thương và Tô Mạt vào cảnh không thể cứu vãn.

Cổ họng Tưởng Thương càng thêm đắng chát, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt, im lặng.

Lúc này, giải thích gì cũng chỉ là vô ích.

Hơn nữa, anh ta cũng hiểu rõ giữa anh ta và Tô Mạt đã không còn khả năng quay lại.

Ngôi nhà này, Tô Mạt từng nhắc đến với anh ta.

Đó là vào những ngày đầu họ mới yêu nhau.

Tô Mạt từng nói, đây là nơi trú ẩn của cô, là nơi duy nhất cô dám bộc lộ những yếu đuối của bản thân.

Dù cho căn phòng trống trải này không hề giống một mái ấm.

Nhưng anh ta đã quên…

Anh ta quên mất…

Bảy năm bên nhau, theo thời gian, có rất nhiều điều về cô anh ta đã quên, chứ chẳng riêng gì chuyện này.
Khi anh ta cố bám lấy những ký ức cũ mà không chịu buông, cuối cùng lại bị chính chúng giáng một cú đau đớn, cái đau ấy tuy rất đau, nhưng cũng là cách để tỉnh ngộ.

Cũng giống như Tô Mạt bây giờ.

Nghe xong câu nói của Tần Thâm, cô quay sang cười nhạt với Tưởng Thương: “Quên rồi?”

Cổ họng Tưởng Thương khẽ động, vươn tay lấy cốc nước trái cây trước mặt, không còn chỗ để trốn tránh, im lặng không nói.

Tô Mạt lại quay đầu nhìn Tần Thâm: “Anh cũng sẽ quên sao?”

Đôi mày Tần Thâm không hẳn dịu dàng, nhưng lại mang đến cảm giác vững chãi lạ thường: “Sẽ không.”

Tô Mạt cười nhạt: “Hừ.”

Không rõ tiếng “hừ” này dành cho Tần Thâm hay Tưởng Thương.

Dù sao thì, cả hai người đàn ông đều cảm nhận được sự chế giễu trong đó.

Tưởng Thương dù sao cũng là người có nội tâm mạnh mẽ, anh ta vẫn ở lại ăn tối.
Nhưng sức mạnh ấy cũng chỉ đến thế, sau khi ăn xong Tần Thâm vào bếp rửa bát, còn Tô Mạt đứng tựa khung cửa giám sát, anh ta nói lời từ biệt, gần như chạy trốn khỏi căn nhà.

Tưởng Thương rời đi, ngôi nhà lập tức trở nên im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tô Mạt không nói gì, dáng vẻ vẫn ung dung, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi vai tựa vào khung cửa của cô có chút mềm nhũn.

Tần Thâm liếc nhìn cô từ một bên, nhưng không vạch trần dáng vẻ yếu ớt của cô lúc này.

Rửa bát xong, dọn dẹp bếp núc đâu vào đấy, anh lướt qua cô mà không quay đầu lại, đóng cửa rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa đóng, Tô Mạt như mới hoàn hồn, ánh mắt lướt qua gian bếp gọn gàng, khóe môi khẽ mím lại.

Rời khỏi khu nhà của Tô Mạt, Tần Thâm đứng dưới ánh đèn đường, khum tay chắn gió châm một điếu thuốc.
Điếu thuốc vừa sáng, anh đã nhìn thấy Tưởng Thương đứng cách đó không xa.

Rõ ràng, đối phương đang chờ anh.

Chờ vì sợ anh qua đêm ở đây? Hay vì lý do khác, không rõ, nhưng cũng chẳng khó để đoán.

Vài phút sau, Tưởng Thương bước tới gần: “Có thời gian không? Chúng ta nói chuyện.”

Tần Thâm nhả khói, thản nhiên đáp: “Không.”

Nghe câu trả lời, đôi mày Tưởng Thương khẽ nhíu, lại nói: “Anh định đi đâu, tôi chở anh. Trên đường có thể nói, sẽ không làm mất thời gian của anh.”

Tần Thâm ngước mắt nhìn anh ta, thẳng thắn vạch trần suy nghĩ: “Không cam tâm?”

Tưởng Thương: “Không có.”

Nói rồi, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi và Mạt Mạt bên nhau bảy năm, vừa là người yêu, vừa như người nhà. Cô ấy có nhiều thói quen nhỏ trong cuộc sống, tôi lo hai người mới ở bên nhau sẽ không quen, vì vậy muốn nói với anh đôi chút. Dù chúng tôi không thể quay lại, tôi vẫn hy vọng…”

Tần Thâm nhếch môi cười lạnh: “Chúng tôi đã ngủ với nhau.”

Tưởng Thương: “…”

Tần Thâm cười khẩy: “Những thói quen nhỏ của cô ấy, tôi sẽ tự mình khám phá, không cần anh bận tâm.”

Tưởng Thương: “…”

Một câu “chúng tôi đã ngủ với nhau” của Tần Thâm khiến Tưởng Thương đứng lặng người.

Hồi lâu, bàn tay buông thõng của anh ta nắm chặt lại, khóe môi gượng cười: “Mạt Mạt không phải kiểu người như vậy.”

Tần Thâm: “Kiểu người nào?”

Sắc mặt Tưởng Thương cứng lại.

Tần Thâm kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, ném xuống đất, dùng mũi giày nghiền tắt: “Gặp đúng người, một ánh nhìn cũng đủ gắn bó cả đời. Gặp sai người, có cả đời cũng chỉ muốn dừng lại ở tình yêu trong sáng.”

Vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh của anh không có chút gì là đùa cợt.

Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tưởng Thương đổ sụp.

Anh ta biết, những gì Tần Thâm nói là thật.

Người ta thường nói phụ nữ có giác quan thứ sáu nhạy bén, nhưng đàn ông chẳng phải cũng vậy sao.

Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thâm, anh ta đã cảm nhận được một mối nguy chưa từng có.

Chỉ là anh ta không ngờ, cô gái mà trong bảy năm họ bên nhau nhiều nhất chỉ dám nắm tay, giờ đây lại…

Cổ họng Tưởng Thương khô khốc, muốn ho nhưng không ho nổi, cuối cùng chỉ khàn giọng nói: “Cô ấy rất tốt.”

Tần Thâm: “Ừ, anh không xứng.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.