Vừa Ý Em

Chương 29: Lò hỏa táng



Chỉ mới hai ngày không gặp, Tưởng Thương trông càng thêm tiều tụy.

Nhưng người đàn ông này có khí chất, dù tiều tụy cũng vẫn là nhân trung long phượng.

Không những không khiến người khác thấy nhếch nhác, ngược lại còn có chút gì đó khiến người ta thấy thương cảm.

Đáng tiếc, Tô Mạt là người có tâm mà không có lòng, đối với những gì không thuộc về mình, dù từng là của mình, dù hiện tại chưa quên sạch, cô cũng sẽ không có thêm chút xao động nào.

Nghe xong lời cô nói, quai hàm Tưởng Thương siết lại, vẻ cao ngạo vẫn giữ, không để lộ mất bình tĩnh. Một lúc sau, anh ta rút ra từ người một tấm thiệp mời, đưa về phía cô.

Vừa nhìn thấy tấm thiệp, Tô Mạt đã bật cười.

Cười một cách duyên dáng nhưng đầy mỉa mai: “Đưa cho tôi?”

Tưởng Thương: “Trước đây chúng ta đã nói, dù cuối cùng không thể đến với nhau, vẫn có thể là bạn.”
Nụ cười trên môi Tô Mạt càng thêm khinh bỉ: “Tưởng Thương, điều gì khiến anh tự tin rằng, sau khi chúng ta đã chia tay, mà còn là trong tình huống anh phụ bạc tôi, tôi không chỉ chịu tổn thương tình cảm, còn phải bỏ tiền ra chúc phúc cho anh?”

Tưởng Thương: “…”

Tô Mạt từ trước đến nay đều sắc bén.

Từ nhỏ đến lớn, nguyên tắc sống của cô là: Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta một lần, ta nhường ba phần. Người phạm ta hai lần, ta diệt cỏ tận gốc.

Khi chia tay, cô đã giữ thể diện cho Tưởng Thương. Bảy năm tình cảm, cô tôn trọng danh tiếng và địa vị của anh ta, rời đi mà không khóc không làm loạn.

Nhưng giờ đây, anh ta hết lần này đến lần khác xuất hiện quấy rối cuộc sống của cô, bị cô mắng, bị cô chế giễu, đó là điều anh ta đáng phải nhận.
Tự mình dâng má lên để người khác tát, nếu không tát thì lại giống như tiếp khách không chu đáo.

Khi lời Tô Mạt vừa dứt, bầu không khí rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Ngay lúc Tưởng Thương chuẩn bị rút tay về, một bàn tay lớn bất ngờ đưa tới, lấy tấm thiệp từ tay anh ta: “Ngày cưới định vào hôm nào?”

Tần Thâm quay lại, tay cầm một chiếc lò vi sóng vừa mua.

Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của anh khiến ngay cả một người từng lăn lộn thương trường như Tưởng Thương cũng phải thoáng sững sờ, khí thế của anh quá mạnh.

Ngay cả Tô Mạt cũng không ngờ Tần Thâm đã đi rồi mà còn quay lại, cô khẽ giật mình.

Đây đúng là lò hỏa táng mà.

Tần Thâm hỏi nhưng không nhận được câu trả lời từ Tưởng Thương, anh nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt đầy vẻ áp lực.

Hai người đàn ông đối diện nhau, địch ý rõ ràng.
Bảy, tám giây trôi qua, cuối cùng vẫn là Tưởng Thương không giữ được bình tĩnh, mở lời trước: “Vị này là…”

Tần Thâm đưa tay: “Chào anh, tôi là Tần Thâm, bạn trai của Mạt Mạt.”

Nghe Tần Thâm tự giới thiệu hai chữ "bạn trai," Tưởng Thương như nghẹn nơi cổ họng, cảm giác cay đắng lan tỏa.

Người phụ nữ mình từng yêu bảy năm, trong phút chốc đã thành bạn gái của người khác, cảm giác đó, không cần nói cũng hiểu.

Hai người đàn ông bắt tay, chạm một cái rồi buông. Tần Thâm trầm giọng hỏi: “Vào trong ngồi không?”

Anh hiển nhiên mang tư thế của một người chủ nhà.

Theo lý, lúc này Tưởng Thương nên rời đi. Nhưng như bị ma ám, anh ta lại làm điều suốt ba mươi mấy năm qua chưa từng làm, đó là mất kiểm soát: “Có tiện không?”

Tần Thâm nheo mắt, đàn ông hiểu đàn ông, nhìn thấu sự không cam lòng của anh ta: “Tiện.”

Chốc lát sau, ba người bước vào nhà, mặt Tô Mạt không biểu cảm, đi đến tủ lạnh lấy bia. Cô vừa mở nắp chuẩn bị uống thì Tần Thâm bước đến, từ phía sau lấy đi lon bia, nhét vào tay cô một cốc nước trái cây.

Tô Mạt nghiêng đầu nhìn anh, mặt lạnh, Tần Thâm nhìn cô không sợ hãi, nói: “Vừa mới ép.”

Vừa mới…

Một câu bình thường, nhưng giữa hai người họ lại mang theo ý nghĩa mờ ám.

Tô Mạt quay đầu nhìn anh không nói, ly nước trong tay cũng không uống. Tần Thâm nhẹ ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi thấp đầu, giọng khàn khàn bên tai: “Đồng ý để tôi ở lại, không phải là để tôi diễn với cô sao?”

Tô Mạt mím môi.

Tần Thâm: “Đừng để mất cả chì lẫn chài.”

Tô Mạt: “Lắm lời.”

Tần Thâm: “Tôi đi hâm cơm.”

Tần Thâm thành thục bước vào bếp, phòng khách chỉ còn lại Tô Mạt và Tưởng Thương.

Đây là lần đầu Tưởng Thương đến nơi Tô Mạt sống ở huyện Trường Lạc, nhưng lại sau khi họ đã chia tay.

Ánh mắt anh ta ảm đạm quan sát bài trí trong phòng, Tô Mạt bước đến, đặt ly nước trái cây Tần Thâm đưa trước mặt anh ta: “Uống không?”

Tưởng Thương nghe vậy ngẩng đầu: “Căn nhà này là em tự mua?”

Tô Mạt khẽ cười: “Không phải.”

Tưởng Thương: “Thuê?”

Tô Mạt nhếch môi: “Cũng không. Là…”

“Ngôi nhà này là căn nhà bố mẹ cô ấy kết hôn năm xưa.”

Tần Thâm đột nhiên chen ngang, khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên im lặng.

Anh bước ra từ bếp, đặt một ly nước trái cây khác trước mặt Tưởng Thương, lấy ly nước trái cây Tô Mạt đưa cho anh ta, nhét lại vào tay Tô Mạt.

Hoàn thành tất cả, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Thâm dừng trên người Tưởng Thương: “Mạt Mạt chắc từng nói với anh về căn nhà này.”

Tưởng Thương nghiến răng, hơi thở nghẹn lại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.