Vừa rồi ở bàn ăn cô không chiếm được lợi thế nào. Tuy rằng cũng thấy thoải mái, nhưng toàn thân bị đè ép, mà cô thì luôn ghi thù, lúc này uể oải dựa vào thành bồn tắm, dùng giọng điệu châm chọc: “Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhìn vào mắt một người có thể biết được anh ta là người thế nào. Nhưng thầy Tần, anh thì không giống.” Tần Thâm không đáp, chỉ lặng lẽ xoa bọt xà phòng trên lưng cô.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tô Mạt cũng không có ý định buông tha, nghiêng đầu, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt lạnh tanh của Tần Thâm, nhìn chằm chằm vào mắt anh, tiếp tục: “Thầy Tần, đôi mắt của anh chắc là cửa sổ chống trộm. Nhìn nghiêm túc như vậy, ai ngờ được… hừ…”
Tần Thâm: “Muốn gội đầu không? Tiện tay tôi gội cho luôn.”
Lời trêu chọc của Tô Mạt giống như đấm vào bịch bông, cô hừ nhẹ một tiếng: “Gội.”
Có lao động miễn phí, tại sao không tận dụng?
Huống hồ, lao động này vừa mới "bóc lột" cô.
Ra khỏi phòng tắm, Tô Mạt được quấn trong khăn tắm, ngồi yên để Tần Thâm sấy tóc.
Cô co chân ngồi trên ghế, nhìn vào gương trang điểm thấy bóng dáng anh phía sau, tiện tay cầm một lọ sơn móng chân, cúi đầu tô lên ngón chân trắng nõn, nhàn nhạt hỏi: “Tần Thâm, anh từng sấy tóc cho bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Tần Thâm bình thản đáp: “Chỉ mình cô.”
Tô Mạt cười khẽ, rõ ràng không tin: “Thật không?”
Nghe ra giọng điệu mỉa mai của cô, Tần Thâm lãnh đạm nói: “Cơm nguội rồi, tôi đi hâm lại cho cô.”
Tô Mạt: “Tôi không đói nữa.”
Tần Thâm cúi đầu nhìn cô.
Tô Mạt ngẩng đầu, tựa người vào ghế, đôi mắt cong cong, quyến rũ đến cực độ: “Thầy Tần.”
Tần Thâm nuốt khan: “Nói đi.”
Tô Mạt: “Muộn rồi, anh nên về thôi.”
Tần Thâm: “Ừ.”
Tần Thâm đi rất dứt khoát, không chút lưu luyến.
Đợi anh đi rồi, Tô Mạt chờ sơn móng chân khô, đứng dậy, cởi bỏ khăn tắm, lấy một chiếc váy ngủ từ tủ quần áo mặc vào.
Một lát sau, cô bước ra khỏi phòng, liếc qua bàn ăn đầy đồ, tựa người vào khung cửa, khoanh tay trước ngực.
Chậc, thế này sao ăn được?
Thật sự là không nỡ nhìn.
Cô đang mải nghĩ ngợi, chuông cửa bỗng vang lên. Cô buông tay, đứng thẳng người rồi bước tới mở cửa.
Cánh cửa vừa hé, nhìn thấy người đứng ngoài, Tô Mạt khẽ nhướn mày, cười như không cười: “Tổng giám đốc Tưởng.”