Vừa Ý Em

Chương 27: Ăn, hay là ăn



Cả ngày không gặp, Tô Mạt cảm thấy kỹ thuật hôn của Tần Thâm tiến bộ vượt bậc.

Anh mạnh mẽ tấn công, nhưng khi phá vỡ được lớp phòng thủ của cô lại trở nên dịu dàng, cuốn lấy lưỡi cô, khơi dậy những ham muốn nguyên thủy nhất…

Chẳng mấy chốc, Tô Mạt bị hôn đến mức phải khép mắt lại.

Đôi môi mỏng của Tần Thâm lướt từ má xuống bên tai cô, giọng nói trầm thấp cất lên: “Tiện không?”

Tô Mạt nghiêng đầu đối diện anh, khóe môi nhếch nhẹ, không nói gì, ánh mắt tựa như đang quan sát một kẻ đang khuất phục.

Thấy ánh mắt này của cô, sắc mặt Tần Thâm tối sầm lại, trong đầu bất giác hiện lên cách cô gọi mình trước đó.

Gã đàn ông lạ.

Thậm chí chẳng thể coi là một người hẹn hò đàng hoàng.

Cùng lắm chỉ là “bạn tình.”

Hầu kết của Tần Thâm khẽ trượt lên xuống, anh cúi đầu, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi cô, lần này không còn dịu dàng, thậm chí còn mạnh bạo mà cắn vào môi dưới của cô.
Tô Mạt đang chìm đắm trong cảm giác, cơn đau bất ngờ khiến cô run rẩy.

Không hẳn đau đớn.

Như thể trong sự thoải mái được thêm vào chút cảm giác.

Thật lòng mà nói, khá kí©h thí©ɧ.

Khi hai người đang như lửa gần rơm muốn bùng cháy, bỗng nhiên chiếc điện thoại trong tay trái của Tô Mạt vang lên.

“Ê Mạt Mạt, cậu nghe tớ nói không đấy?”

Tô Mạt: “…”

Tần Thâm: “…”

Cô ấy vừa nói gì nhỉ?

Một chữ cũng không nghe thấy.

Nguyễn Huệ chờ mãi không nghe thấy Tô Mạt đáp lại, tự nói với mình ở đầu dây bên kia: “Tín hiệu kém à?”

Nói xong, Nguyễn Huệ dứt khoát cúp máy.

Không khí mờ ám bị cắt ngang như thể có một xô nước lạnh dội lên ngọn lửa đang bùng cháy.

Cảm giác dư âm vẫn còn, nhưng thiếu mất chút trọn vẹn.

Tô Mạt không muốn gượng ép, cô rời khỏi vòng tay Tần Thâm, ngả người ra sofa, uể oải hỏi: “Cơm xong chưa?”
Lúc này, Tần Thâm như một mũi tên đã trên dây, miễn cưỡng đáp: “Ừ.”

Tô Mạt phớt lờ “sức sống bừng bừng” rõ ràng trước mắt, đưa tay lấy một quả dâu tây, cắn một miếng, nước dâu ngọt lịm làm mềm môi cô…

Tần Thâm nhìn mà ánh mắt dần tối lại, sau vài giây, anh xoay người vào bếp.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Tô Mạt nheo mắt, khẽ “chậc” một tiếng.

Cô năm nay đã ba mươi tuổi, từng nghe không ít bạn bè nữ xung quanh kể rằng, bạn trai của họ trong những tình huống như thế này, như tên đã lên dây, nhất định sẽ cưỡng ép không chút do dự. Càng nói "không muốn", họ lại càng hứng thú hơn.

Vì họ nghĩ rằng, “không muốn” chính là “muốn.”

Thật không hiểu lời đồn đó từ đâu ra.

So với bạn trai của những người bạn cô, Tô Mạt bỗng cảm thấy Tần Thâm… ừm… cũng ổn đấy chứ, ít nhất là ở khoản này.
Khi Tô Mạt còn đang nghĩ ngợi, điện thoại trên tay rung lên.

Cô cúi xuống, màn hình hiện lên một tin nhắn.

[Nguyễn Huệ: Chậc chậc chậc, tớ nghe hết rồi đấy.]

Tô Mạt không vươn tay lấy điện thoại, cơ thể mềm mại tựa ra sau, một tay cầm quả dâu tây, tay kia đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt mở màn hình, nhấn vào khung trò chuyện WeChat gõ: [Nghe thấy gì?]

[Nguyễn Huệ: Gã đó chắc hẳn rất dữ dội.]

[Tô Mạt: ?]

[Nguyễn Huệ: Mạt Mạt, cậu nói cậu và Tưởng Thương từng bên nhau lâu như vậy mà không làm gì, giờ là cậu “ngộ ra” hay bị kí©h thí©ɧ đây?]

[Tô Mạt: Vô vị.]

Nhắn tin xong với Nguyễn Huệ, Tô Mạt ngước mắt thấy Tần Thâm bưng món ăn từ bếp ra, cô đứng dậy tiến về phía bàn ăn.

Bếp nhà cô vốn chưa bao giờ nấu nướng, giờ bị anh lấp đầy hơi ấm, tự dưng lại thêm chút không khí gia đình.

Khi cô bước đến, Tần Thâm vừa bưng đĩa cuối cùng lên bàn.

Tô Mạt chạm tay vào mép bàn, cúi nhìn món ăn trên bàn, vừa định cảm thán về bày biện thì bỗng cảm nhận được một thân thể nóng hổi áp sát từ phía sau.

Ngay sau đó, một bàn tay to vòng lấy eo cô kéo sát lại, cho đến khi hai người không còn một kẽ hở. Giọng nói trầm khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cô ăn trước, hay để tôi ăn trước?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.