Vừa Ý Em

Chương 26: Hormone à



Khi Tô Mạt thốt ra ba chữ "đàn ông lạ" Tần Thâm vẫn chưa đi xa.

Nghe thấy cách gọi này, bóng lưng rắn rỏi, cân đối của anh rõ ràng sững lại, hệt như lần đầu hai người gặp nhau trong buổi xem mắt.

Nhưng sự sững sờ của Tần Thâm chỉ thoáng qua, nhanh đến mức như thể chưa từng xảy ra.

Đầu dây bên kia, Nguyễn Huệ gần như kích động phát điên: “Cậu có đàn ông rồi?”

Tô Mạt lười biếng: “Hình như cậu bỏ qua một chữ.”

Nguyễn Huệ: “Chữ gì?”

Tô Mạt: “Lạ.”

Nguyễn Huệ bật cười khúc khích: “Đừng đùa.”

Hai người quen nhau nhiều năm, Nguyễn Huệ hiểu rõ tính cách của Tô Mạt, nhìn thì phong tình, thực chất lại vô cùng truyền thống, bảo thủ.

Không cần nói gì nhiều, chỉ cần nhìn việc cô và Tưởng Thương bên nhau bao nhiêu năm vẫn giữ gìn, là đủ hiểu con người cô sâu trong xương tủy như thế nào.
Tô Mạt nghiêm túc: “Tớ nói thật.”

Nguyễn Huệ không tin: “Sao có thể.”

Tô Mạt điều chỉnh tư thế ngồi trên sofa, người tựa vào tay vịn, đôi chân dài khẽ co lại, vạt váy trượt lên tận đùi: “Sao lại không thể.”

Nguyễn Huệ: “…”

Im lặng một lúc, Nguyễn Huệ hạ giọng hỏi: “Thật à?”

Tô Mạt đưa tay vuốt lọn tóc còn ẩm: “Ừ.”

Nguyễn Huệ thở dài, giọng điệu của người từng trải cảm thông: “Xem ra thằng khốn Tưởng Thương làm cậu tổn thương không ít.”

Lần này đến lượt Tô Mạt im lặng.

Cuộc nói chuyện đến đây đã bắt đầu hơi khó tiếp tục.

Nhưng khó tiếp tục cũng phải nói.

Sự thật và hiện thực, không phải cứ trốn tránh là có thể giả vờ như chưa từng xảy ra.

Nguyễn Huệ hỏi: “Mạt Mạt, cậu còn thích Tưởng Thương không?”

Ngón tay Tô Mạt đang quấn lọn tóc bỗng khựng lại, không nói gì, đầu lưỡi thoáng đắng ngắt.
Còn thích không?

Câu hỏi này thật khó trả lời.

Lý trí và hiện thực bảo cô rằng không còn thích, nếu còn thích thì đúng là tự hạ thấp bản thân.

Nhưng tình cảm và những kỷ niệm ràng buộc lại khiến cô khó lòng dứt ra.

Bảy năm, nuôi một con chó còn có tình cảm.

Huống hồ đây là người yêu nhau bảy năm trời.

Nghe mãi không thấy Tô Mạt trả lời, Nguyễn Huệ như đã hiểu phần nào, thở dài: “Tớ nghe nói vị hôn thê của Tưởng Thương đặt cậu làm đồ sơn mài à?”

Tô Mạt: “Ừ.”

Nguyễn Huệ: “Người phụ nữ đó đúng là khó mà tưởng tượng. Nhìn trên thương trường thì quyết đoán, sau lưng lại nhỏ mọn như vậy.”

Tô Mạt nhếch môi, bình thản nhận xét: “Cũng không tính là nhỏ mọn.”

Bất cứ người phụ nữ nào khi biết vị hôn phu của mình còn để tâm đến người khác, trong lòng ít nhiều đều sẽ cảm thấy khó chịu.
So với nhiều người, cô ấy đã rất kiềm chế.

Có lẽ do địa vị cao, dù biết Tưởng Thương lái xe cả quãng đường xa xôi tới tìm cô, cô ấy chỉ để trợ lý đến đặt đồ cưới, xem như một cú ra oai.

Nói thật, Tô Mạt khá thích kiểu ra oai này.

Năm triệu, ở cái huyện nhỏ Trường Lạc này, cô biết đi đâu kiếm số tiền lớn như vậy.

Hai người cứ thế nói chuyện bâng quơ, cuối cùng, đề tài vòng đi vòng lại vẫn quay về Tưởng Thương, và nhắc tới cả đám cưới của anh ta.

Nguyễn Huệ nói: “Giờ cậu đã có đàn ông rồi, sao không dẫn anh ta đến? Ít nhất cũng giảm được nửa phần khó xử. À mà, cái ‘gã đàn ông lạ’ này có đẹp trai không?”

Nghe Nguyễn Huệ hỏi Tần Thâm có đẹp trai không, Tô Mạt nghiêng đầu, chiếc cổ trắng mịn hơi ngửa ra sau, nhìn gương mặt góc cạnh của anh rồi nghiêm túc đánh giá: “Rất đẹp.”

Nguyễn Huệ: “So với Tưởng Thương thì sao?”

Tốt nhất là đẹp hơn hắn, làm hắn tức chết.

Tô Mạt: “Không cùng kiểu. Anh ấy thì, ừm…”

Tô Mạt đang suy nghĩ xem nên đánh giá kiểu của Tần Thâm như thế nào thì đột nhiên anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu nhìn lại.

Hai ánh mắt chạm nhau, thứ cảm giác mập mờ khó tả giữa đàn ông và phụ nữ bỗng chốc bùng lên. Giây tiếp theo, khi Tô Mạt còn chưa kịp phản ứng, Tần Thâm đã đặt chiếc thìa xào xuống, tắt bếp, sải bước về phía cô, một tay ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn lên đôi môi cô…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.