Vừa Ý Em

Chương 25: Gã đàn ông lạ



Tiếng Hán thật là rộng lớn và sâu sắc.

Chữ "đút" này rõ ràng không phải là chữ "đút" kia.

Đối diện ánh mắt sâu thẳm như mực của Tần Thâm, Tô Mạt ngây ra vài giây.

Không phải vì bị anh mê hoặc, mà là bởi sự đối lập ở con người anh quá lớn.

Bên ngoài thì trầm mặc ít lời, về nhà lại rửa tay nấu nướng, ở phương diện kia thì vừa phóng đãng vừa táo bạo...

Khi Tô Mạt còn đang ngẩn người, Tần Thâm đã buông tay khỏi eo cô, trước khi đi trầm giọng hỏi: “Có loại trái cây nào muốn ăn không?”

Tô Mạt: “Cam.”

Tần Thâm quay lưng thay giày: “Còn gì nữa?”

Tô Mạt: “Dưa hấu và dâu tây.”

Đều là trái cây đúng mùa, ở huyện Trường Lạc tuy nhỏ nhưng cũng không khó mua.

Tần Thâm “ừ” một tiếng, sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng Tần Thâm ra cửa, Tô Mạt khoanh tay, người tựa vào khung cửa bếp.
Người đàn ông này, là tay lão luyện.

Người ta thường nói, muốn chiếm được lòng một người phụ nữ, nếu cô ấy còn non nớt thì dẫn cô ấy trải nghiệm vẻ đẹp phồn hoa của thế giới, nếu cô ấy đã từng trải thì dẫn cô ấy đi chơi ngựa gỗ xoay tròn.

Tô Mạt cảm thấy, Tần Thâm đang dùng chiêu thứ hai với cô.

Khi Tần Thâm quay lại, Tô Mạt vừa tắm xong, nửa nằm trên sofa nói chuyện điện thoại.

Điện thoại là Nguyễn Huệ gọi tới, đang than thở về một cuộc thi gần đây.

“Thật vô lý, dàn xếp hết rồi.”

“Chương trình đó cậu xem chưa? Lấy danh nghĩa phát huy văn hóa dân tộc, thực ra chỉ là để mấy cậu ấm cô chiêu nổi danh thôi.”

Tô Mạt cười khẽ, giọng có chút giễu cợt: “Chuyện này không phải bình thường sao?”

Trong giới, chuyện như vậy đã sớm không còn xa lạ, không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Nguyễn Huệ: “Rác rưởi, một đống rác rưởi.”

Tô Mạt: “Hết cách rồi, con người bây giờ, bề ngoài thì cao ngạo, thực chất trong xương tủy từng tấc đều ám đầy mùi tiền.”

Nguyễn Huệ: “Nhớ hồi trước Triệu sư phụ còn sống…”

Nguyễn Huệ nói nửa chừng mới nhớ ra Triệu Quảng là điểm yếu của Tô Mạt.

Cô ấy lập tức im lặng, nhỏ giọng xin lỗi: “Mạt Mạt, xin lỗi nhé, tớ…”

Tô Mạt gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn sofa, giọng tự nhiên: “Không sao đâu, lúc thầy còn sống, không khí trong giới quả thực tốt hơn nhiều.”

Nguyễn Huệ: “…”

Triệu Quảng là sư phụ của Tô Mạt, làm sơn mài rất giỏi, loại sơn mài thôi quang truyền thống của Bình Dao chính là sở trường của ông.

Triệu Quảng tính tình trầm ổn, không kiêu ngạo, không nóng vội, chỉ có một điều dở là tính khí ông rất cứng nhắc.
Kiểu cứng nhắc thấm đẫm tinh thần dân tộc.

Mấy năm trước, có người Anh muốn đầu tư một khoản tiền lớn vào cửa hàng sơn mài của ông, còn tìm đủ cách gây sức ép, ông thà đóng cửa hàng cũng không chịu đồng ý.

Tinh thần ấy, khiến người ta vừa kính trọng vừa khâm phục.

Nhớ lại chuyện của Triệu sư phụ, nụ cười trên mặt Tô Mạt phai nhạt đôi chút.

Cô chưa bao giờ kể với ai, cái chết của Triệu sư phụ không phải là một tai nạn.

Ngoài mặt, người ta nói rằng ông chết vì bệnh, nhưng thực tế, ông bị hại chết, ăn phải thứ không nên ăn, dị ứng mà mất.

Ông cụ sống nửa đời người, lúc nào cũng cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không thể có chuyện ăn nhầm.

Khi Tô Mạt đang đắm chìm trong suy nghĩ, một giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó, một bóng dáng lớn đổ xuống, trước mặt cô đặt một đĩa trái cây đã được cắt sẵn.

Tần Thâm: “Ăn ít thôi, cơm sắp xong rồi.”

Tô Mạt nâng mắt, không nhìn anh, mà quét mắt về phía nhà bếp.

Không nhìn thì thôi, nhìn lại giật mình, trên sàn bếp đầy đồ đạc, không biết còn tưởng anh vừa dọn cả siêu thị về đây.

Rõ ràng Tần Thâm cũng để ý đến ánh mắt của cô, vẫn bình tĩnh, không chút khác thường: “Tôi đi nấu cơm.”

Môi đỏ của Tô Mạt hơi nhếch lên, định nói gì đó, nhưng vì đang nói chuyện điện thoại nên lời đến đầu lưỡi lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”

Cô vừa dứt lời, Tần Thâm xoay người rời đi, đầu dây bên kia Nguyễn Huệ hít một hơi lạnh, không tin nổi nhưng đầy phấn khích: “Mạt Mạt, cậu không phải đang ở nhà sao? Nhà cậu sao lại có đàn ông?”

Tô Mạt nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu đầy ý tứ: “Đàn ông lạ.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.