Vừa Ý Em

Chương 24: Đút anh no



Tựa như một sự ăn ý không lời.

Mặc dù cả hai đã phát sinh quan hệ thân mật nhất, nhưng chẳng ai muốn vạch trần điều đó.

Nhìn thấy tin nhắn của Tần Thâm, Tô Mạt liếc mắt về phía cửa, không thấy người, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bị ánh đèn kéo dài.

Tô Mạt: “Tan làm rồi.”

Song Kỳ đang lướt điện thoại liền dừng tay, thêm cuộn len xanh lá đã chọn vào giỏ hàng: “Được thôi.”

Tan làm mà không hăng hái thì tư tưởng chắc chắn có vấn đề.

Song Kỳ rất thích câu nói này, vừa dứt lời “Được”, ngay giây sau đã xách túi xách biến mất không dấu vết.

Tô Mạt lại nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng bị ánh đèn kéo dài từ một người đã biến thành hai người.

Tô Mạt vẫn ngồi yên tại chỗ, như đang xem một màn kịch bóng.

Nhìn thấy bóng Song Kỳ đến gần Tần Thâm.

Rồi lại nhìn thấy Tần Thâm lui về sau nửa bước.
Khóe môi giật nhẹ: “Chậc, giả tạo.”

Song Kỳ đi từ lúc nào, Tô Mạt không chú ý.

Đến khi cô nhận ra thì Tần Thâm đã đẩy cửa bước vào, đứng ngay trước mặt cô.

Nghe thấy tiếng, Tô Mạt ngước mắt nhìn anh một cái, rất nhanh lại cúi xuống, chăm chú vào trò chơi trong tay: “Đợi tôi một chút, tôi chơi xong ván này đã.”

Tần Thâm hỏi: “Cần bao lâu?”

Tô Mạt: “Hai mươi phút? Đại khái thế.”

Thời gian này khó mà nói chắc.

Hiện tại trong trò chơi hai bên đang kịch liệt giao tranh, nhìn sức chiến đấu thì ngang ngửa, trong chốc lát e là chưa xong.

Tần Thâm mặt không đổi sắc: “Vậy cô cứ chơi trước đi.”

Tô Mạt: “Ừ.”

Ngay giây sau, chuông gió ở cửa vang lên, Tần Thâm rời khỏi cửa hàng.

Tô Mạt nghe thấy động tĩnh, nhưng không ngẩng đầu.

Đi thì đi, quan hệ giữa hai người chưa đến mức lúc nào cũng phải nhớ thương trong lòng.
Ván game này kết thúc đúng như dự đoán của Tô Mạt, vừa vặn hai mươi phút.

Cô buông điện thoại ngẩng đầu, cửa tiệm cũng vừa khéo một lần nữa bị đẩy ra.

Nhìn thấy người đàn ông bước vào, đôi mắt Tô Mạt nheo lại: “Thứ anh đang cầm trên tay là gì?”

Giọng nói lạnh lùng của Tần Thâm đáp lại: “Rau.”

Cô đâu phải mù.

Chẳng lẽ cô không nhận ra trên tay anh đang xách rau?

Điều cô muốn hỏi là anh đến tìm cô bàn chuyện, có lẽ vẫn là chuyện kia, thì mua rau làm gì?

Chẳng lẽ anh còn định trổ tài nấu ăn tại nhà cô?

Sự thật chứng minh, Tô Mạt đoán đúng.

Mãi đến nửa tiếng sau, khi Tần Thâm xách túi rau xuất hiện trong bếp nhà cô, cô vẫn không thể tin nổi.

Là do cô hiểu quá hạn hẹp về khái niệm bạn tình?

Hay là anh đã hiểu sai về mối quan hệ bạn tình này?

Ánh mắt sâu thẳm của Tần Thâm lướt qua một vòng trong bếp, quay đầu nhìn Tô Mạt: “Không có gia vị à?”
Tô Mạt uể oải dựa vào khung cửa: “Không có.”

Lạ lắm sao.

Bếp nhà cô chẳng những không có gia vị, mà ngay cả gạo, dầu ăn cũng không có.

Cô đâu có nấu cơm, chuẩn bị mấy thứ đó làm gì, nuôi côn trùng chắc?

Tần Thâm: “Tôi đi mua.”

Tô Mạt khoanh tay trước ngực nhìn anh: “Tần Thâm.”

Tần Thâm: “Sao?”

Tô Mạt cười khẽ: “Anh có phải hơi quá rồi không?”

Tần Thâm cúi mắt nhìn cô, tựa như hoàn toàn không nhận ra hành động của mình có gì không bình thường: “Quá chỗ nào?”

Tô Mạt buông tay bước gần anh, cười như không cười: “Anh đến đây là vì gì? Vì muốn nấu cơm cho tôi à?”

Nói xong, khóe môi cô mang theo ý cười, đầu ngón tay khẽ chọc vào ngực anh, kéo cổ áo anh xuống, ghé sát tai thì thầm: “Tần Thâm, chúng ta chỉ là bạn tình thôi, muốn ngủ với tôi, không cần làm nhiều bước đệm đến vậy, chuyện đôi bên đều muốn thì…”

Lời của Tô Mạt chưa dứt, ánh mắt Tần Thâm đã tối sầm lại, bàn tay to nắm lấy eo cô, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Không đút cô no, lát nữa làm sao cô đút no tôi?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.