Thân phận của người phụ nữ không khó đoán, Tô Mạt đâu phải kẻ ngốc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ và trang phục của đối phương, cô đã có thể đoán ra tám chín phần.
Phần lớn khả năng, là người của vị hôn thê Tưởng Thương.
Tô Mạt bước vào cửa trên đôi giày cao gót, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên hòa cùng giọng nói không giấu được vui mừng của Song Kỳ, hai người trong cửa hàng đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Quan Xuyên khá thân với Tô Mạt.
Trước khi Tô Mạt và Tưởng Thương cắt đứt quan hệ, Quan Xuyên thường thay mặt Tưởng Thương tặng quà cho cô.
Giờ gặp lại, tâm trạng cả hai đều ổn, cũng không tỏ ra ngượng ngùng, chỉ gật đầu chào hỏi.
Quan Xuyên nói: “Tổng giám đốc Lam muốn đặt một bộ đồ nội thất cưới bên cô.” Tổng giám đốc Lam, tên đầy đủ là Lam Thiến, thiên kim nhà họ Lam ở Dung Thành, hiện đang giữ vị trí cao trong tập đoàn Lam thị.
Tô Mạt khẽ cười: “Cứ tự nhiên xem.”
Quan Xuyên hỏi: “Có thể đặt riêng không?”
Tô Mạt cười tươi, không hề tỏ ra khó chịu với tình địch: “Muốn độc nhất vô nhị à?”
Quan Xuyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Tô Mạt bất chợt cười rộ lên: “Được.”
Nói xong, cô đổi giọng: “Nhưng phải thêm tiền.”
Nghe đến chuyện thêm tiền, Quan Xuyên không quyết định được, quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh: “Trợ lý Lý.”
Người phụ nữ nghe thấy thì cau mày: “Ba triệu còn chưa đủ sao?”
Tô Mạt khẽ nhếch môi, nụ cười tươi rói: “Với kiểu thông thường thì đủ, đặt riêng thì không.”
Nếu muốn cô khó chịu, ba triệu đã quá đủ, muốn khiến cô càng thêm khó chịu, đó lại là giá tiền khác. Lời vừa dứt, rõ ràng người phụ nữ cũng không quyết được, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi cửa hàng gọi điện thoại.
Nhìn bóng người phụ nữ rời đi, Tô Mạt bước đến quầy thu ngân, đặt túi xách xuống, tiện tay nhấn vài lần vào máy tính tiền, rồi ngước mắt nhìn Quan Xuyên, hỏi: “Trợ lý Quan, uống trà không?”
Quan Xuyên luôn cẩn trọng, lúc này dĩ nhiên từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Tô Mạt đáp lại bằng một nụ cười nhạt, pha chút chế giễu.
Nhìn nụ cười sáng rỡ của cô, Quan Xuyên thoáng không tự nhiên, cảm giác như suy nghĩ của mình bị nhìn thấu.
Nhưng may mắn anh ta là người từng trải, không đến mức mất bình tĩnh.
Người phụ nữ quay lại sau năm phút, tiến đến quầy thu ngân, thẳng thắn hỏi Tô Mạt: “Đặt riêng thì bao nhiêu?”
Tô Mạt đáp: “Ít nhất bốn triệu.” Người phụ nữ lấy từ túi ra một tấm séc ba triệu, đẩy đến trước mặt Tô Mạt: “Tổng giám đốc Lam nói, cô ấy trả năm triệu. Đây là ba triệu tiền cọc, hai triệu còn lại sẽ thanh toán khi nhận hàng.”
Người phụ nữ nói: “Ý của tổng giám đốc chúng tôi là làm kiểu mang ý nghĩa trăm năm hòa hợp, còn lại để cô tùy ý sáng tạo.”
Tô Mạt gật đầu cười: “Được.”
Giao dịch thuận lợi, Tô Mạt tự mình tiễn hai người ra cửa.
Trước khi đi, bước chân Quan Xuyên khẽ khựng lại, hạ giọng nói câu mà chỉ hai người nghe được: “Xin lỗi.”
Tô Mạt khoanh tay trước ngực, làm như không nghe thấy.
Xin lỗi?
Xin lỗi đáng giá bao nhiêu?
Huống chi, anh ta cũng chỉ là người làm công, nghe lệnh mà hành động, có thể quyết định được gì.
Lời xin lỗi này, ai nói cũng được, nhưng không đến lượt anh ta.
Nhìn theo bóng xe hai người rời đi, Tô Mạt xoay người quay vào. Vừa bước được hai bước, cô đã thấy Tần Thâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ của cửa hàng bên cạnh đang hút thuốc.
Trước mặt anh có một người phụ nữ, tóc uốn xoăn sóng lớn, môi đỏ rực, váy ngắn khoét sâu, trông vô cùng hoang dã.
Tô Mạt chăm chú nhìn Tần Thâm một lúc, anh dường như cảm nhận được, cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Bốn mắt chạm nhau, khóe môi Tô Mạt nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Ngay giây sau, Tô Mạt rút điện thoại, nhắn tin: [Tần Thâm, tôi không có sở thích chơi chung đàn ông với phụ nữ khác.]