Tin nhắn của Tô Mạt vừa gửi đi, Tần Thâm trong cửa hàng khẽ nhíu mày.
Ngay sau đó, điện thoại cô rung lên với tin nhắn trả lời: [Không có.]
Hai người đâu phải đang yêu nhau, có những lời chỉ cần nói đến mức đó là đủ.
Nhìn tin nhắn của Tần Thâm, Tô Mạt khẽ cười, cất điện thoại, tiếp tục bước đi.
Tô Mạt bước vào cửa hàng, Song Kỳ hai mắt sáng rỡ nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt ngưỡng mộ không hề che giấu, nếu giờ là ban đêm, Tô Mạt còn sợ đôi mắt ấy phát sáng xanh lè.
Nói không ngoa, trong thoáng chốc, cô thấy ánh mắt đó khá giống với nhân vật trong bộ phim kinh dị cô xem tối qua.
Nghĩ đến bộ phim, Tô Mạt mới chậm rãi nhận ra phần hông mình vẫn còn đau.
Để giảm bớt cảm giác đau nhức từ xương hông, cô ngả người lên ghế: “Chuyển khoản cho em nhé?”
Song Kỳ chớp mắt: “Năm mươi nghìn?” Tô Mạt lấy điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, môi đỏ khẽ cong: “Bảy mươi lăm nghìn.”
Song Kỳ không thể tin nổi, cho đến khi thông báo chuyển khoản hiện lên trên điện thoại, cô mới dám chắc mình không nằm mơ.
Sắc mặt của Song Kỳ trong giây lát thay đổi liên tục, tựa như qua đủ bảy mươi hai cung bậc cảm xúc.
Phức tạp, bối rối, mâu thuẫn.
Cuối cùng, Song Kỳ siết chặt điện thoại, ngượng ngùng nói với Tô Mạt: “Chị đừng tưởng tôi nhận tiền của chị thì sẽ không để mắt tới chị. Tôi nói thật, tình yêu của tôi không thể mua được bằng tiền.”
Tô Mạt khẽ cười: “Vậy trả tiền lại cho tôi.”
Nghe vậy, Song Kỳ vội giấu điện thoại ra sau lưng: “Không đời nào.”
Tô Mạt vốn chẳng có ý đòi tiền, khóe môi vẫn giữ nụ cười: “Trên đời này, chẳng có gì không thể cân đo bằng tiền.” Nói xong, cô dùng đầu ngón tay lướt trên điện thoại, gọi hai cốc cà phê, rồi bổ sung: “Trừ khi giá trị của nó không đủ tương xứng.”
Song Kỳ còn quá ngây thơ, không hiểu hết ý trong lời nói đầy triết lý của Tô Mạt.
Nhưng cô nàng vẫn vô cùng ngưỡng mộ khả năng kiếm tiền của Tô Mạt.
Một lát sau, cà phê được đưa đến, Tô Mạt đưa cô nàng một ly. Khi nhận ly, Song Kỳ hỏi: “Mấy thứ này của chị thực sự đáng giá vậy sao?”
Một đơn hàng năm triệu, kiếm còn hơn cả khách sạn nhà cô ta.
Ở thị trấn nhỏ này, chẳng có quán cà phê cao cấp nào, hầu như toàn là cà phê hòa tan.
Tô Mạt nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày, trong lòng tự nhủ vài ngày nữa phải mua ngay một máy pha cà phê cho cửa hàng.
“Không đáng tiền.”
Song Kỳ sửng sốt: “Hả?”
Tô Mạt thản nhiên đáp: “Hai người lúc nãy, một là trợ lý của bạn trai cũ tôi, một chắc là trợ lý của vị hôn thê anh ta.” Song Kỳ trợn mắt há mồm: “Hả?”
Tô Mạt nói tiếp: “Cố ý đến để làm khó tôi.”
Song Kỳ sửng sốt lần nữa: “Hả??”
Tô Mạt bất ngờ bật cười: “Em nghĩ tôi là nghệ nhân quốc gia sao? Mấy thứ này mà đáng giá năm triệu?”
Song Kỳ á khẩu, không biết nên nói gì.
Trong khoảnh khắc đó, cô nàng chợt cảm thấy có chút thương cảm cho Tô Mạt.
Nhận ra ánh mắt đầy thương hại của Song Kỳ, Tô Mạt khẽ nhướn đuôi mắt, trêu đùa: “Quên tôi là tình địch của em rồi à?”
Song Kỳ: “…”
Tốt lắm.
Chút thương cảm trong lòng cô nàng phút chốc tan biến.
Tô Mạt có một ưu điểm rất lớn, đó là luôn tách bạch giữa công việc và tình cảm.
Một khi nhận đơn hàng, cô luôn cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhất.
Ngày đó cô quyết định rời Dung Thành về Trường Lạc, không hoàn toàn vì tổn thương trong chuyện tình cảm, mà phần lớn là do thân tâm đã quá mệt mỏi.
Quá nhiều thứ rối ren chồng chéo khiến con người đôi khi dấy lên những cảm xúc phản kháng.
Trước khi làm sơn mài, bước đầu tiên là phác thảo bản vẽ, Tô Mạt dành trọn một ngày để thiết kế bản phác thảo.
Gần đến hoàng hôn, cô ngồi dậy vươn vai, phát hiện trên màn hình điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.
Cô là người cuồng công việc, mỗi khi làm việc quá nhập tâm, cô thường quên cả chính mình.
Ngay cả bản thân còn quên, huống hồ là việc để ý điện thoại rung.
Cô nhấc điện thoại, dựa lưng vào ghế, nhấn mở khóa màn hình để xem tin nhắn.
Một tin từ sư mẫu, hỏi khi nào cô về Dung Thành, muốn gặp mặt cô.
Một tin từ Nguyễn Huệ, nói cho cô biết Diệp Nhiễm là phù dâu trong đám cưới của Tưởng Thương.
Hai tin đầu, Tô Mạt không trả lời. Cô ngả cổ trắng ngần, tạo thành một đường cong đẹp mắt, vươn vai thả lỏng rồi mở tin cuối cùng.