Khi nhận được tin nhắn của Tần Thâm, Tô Mạt vẫn chưa ngủ. Cô đang nằm sấp trên giường, đầu gối lên chăn, ngón chân trắng nõn đung đưa khi đang xem phim.
Là một bộ phim kinh dị, hình ảnh nữ quỷ với đôi mắt đen kịt nhỏ lệ máu trên gương mặt tái nhợt, quả thực có chút rùng rợn.
Đang xem đến đoạn cao trào, một thông báo tin nhắn đột ngột hiện lên trên màn hình.
Cô liếc nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng không trả lời.
Giữa họ chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, không cần phải làm ra vẻ tình cảm mùi mẫn như thế.
Đau không?
Có cần hôn, ôm, nhấc bổng không?
Đó là lời thoại chỉ dành cho các cặp đôi đang yêu.
Cô không trả lời, Tần Thâm bên kia cũng không nhắn thêm.
Sáng hôm sau.
Trước khi đi ngủ, Tô Mạt chỉ cảm thấy cơ thể mình có chút mỏi mệt. Nhưng khi thức dậy, cơn mỏi mệt đã biến thành đau nhức. Đặc biệt là phần hông, cảm giác như bị ai đó bẻ gãy ra.
Không đến mức như trong tiểu thuyết hay phim ảnh miêu tả là “đứng không vững, chân run rẩy”, nhưng mỗi bước đi đều mang theo sự đau đớn không thể phớt lờ.
Tô Mạt yêu cái đẹp, dùng lời của cô mà nói, kể cả đến lúc bảy, tám mươi tuổi, sắp chết đến nơi, cô cũng phải bò dậy tô son điểm phấn cho thật đẹp.
Vậy nên, chút đau đớn này, tuy khó chịu nhưng cô cắn răng chịu đựng vì cái đẹp.
Rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng, cô nghĩ hôm nay hay là không ra cửa hàng nữa. Đã có Song Kỳ trông nom, ở nhà nghỉ ngơi một ngày cũng được.
Trước đây, cô luôn nghĩ rằng chỉ có trâu cày kiệt sức, không có ruộng cày hỏng.
Sau đêm qua, cô nhận ra rằng làm ruộng cũng là một công việc tốn sức.
Đừng nhìn tưởng cô chẳng làm gì, thật ra sức lực cũng đã tiêu hao không ít. Đang mải suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Tô Mạt đang kẻ mắt, tay khẽ run lên vì âm thanh bất ngờ. May mà kỹ thuật vững vàng, không xảy ra thảm họa.
Là cuộc gọi từ Song Kỳ. Vừa nhấc máy, Tô Mạt đã nghe thấy giọng nói phấn khích không giấu được:
“Chị Mạt, có khách lớn!”
Tô Mạt thờ ơ đáp: “Ừm?”
Song Kỳ gần như hét lên: “Có người muốn mua chiếc hộp trang sức của chị, còn đặt thêm một lô nội thất, ra giá một triệu!”
Song Kỳ dứt lời, tưởng đâu Tô Mạt cũng rất hưng phấn, ai ngờ cô chỉ “chậc” một tiếng rồi mỉa mai nói: “Hộp trang sức, một lô nội thất, một triệu? Họ sao không đi cướp?”
Song Kỳ ngẩn người: “Vậy là giá cao quá?”
Tô Mạt bật cười: “Quá thấp.”
Song Kỳ kinh ngạc.
Tô Mạt: “Ba triệu, hỏi bọn họ có muốn hay không, muốn thì chị qua ngay, không thì thôi.” Song Kỳ sinh ra và lớn lên ở huyện Trường Lạc, ngoại trừ mấy năm học đại học đi tỉnh, vốn chưa từng ra khỏi huyện, chưa từng nghe thấy con số lớn như vậy: “Ba, ba triệu?”
Tô Mạt cười khẽ, phóng khoáng nói: “Thỏa thuận thành công thì cho em năm mươi nghìn”
Ai mà không thích tiền? Song Kỳ hứng khởi đáp: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong, cô nàng lập tức gác máy.
Tô Mạt trang điểm xong, từ phòng tắm bước ra thì điện thoại lại reo.
Cầm cốc sữa bỏ vào lò vi sóng, cô tựa vào bếp hỏi với giọng đùa cợt: “Chốt được rồi?”
Song Kỳ hưng phấn: “Sao chị biết?!”
Tô Mạt: “Hai mươi phút nữa chị đến.”
Song Kỳ vui vẻ: “Dạ!”
Cúp máy, đúng lúc lò vi sóng báo tín hiệu sữa đã nóng, Tô Mạt uể oải nhấp từng ngụm sữa dưới ánh nắng hắt vào qua cửa sổ, sau đó bỏ cốc vào máy rửa chén rồi thay một chiếc váy dài chuẩn bị ra ngoài.
Sau trận chiến kịch liệt tối qua, cô khoác thêm một chiếc áo chống nắng trắng dài qua gối, coi như là một phong cách phối đồ hợp mốt.
Tô Mạt bắt taxi đến cửa hàng, vừa mở cửa xe bước xuống, ánh mắt cô liền dừng lại nơi hai bóng người trong cửa hàng.
Người phụ nữ cao ráo quay lưng về phía cô nên cô không thấy rõ mặt, nhưng người đàn ông thì cô nhận ra ngay.