Lúc này, đêm đã khuya, ánh sáng từ màn hình điện thoại càng trở nên nổi bật trong bóng tối.
Tần Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn vừa nhận được, sắc mặt lạnh nhạt, làm như không thấy. Anh không trả lời, cũng không xóa, chỉ đơn giản nhét lại điện thoại vào túi.
Bốn mươi phút sau, Tần Thâm lái xe về đến nhà.
Dù đã tránh mưa, nhưng trên người anh vẫn không khỏi bị ướt một chút.
Vừa mở cửa bước vào, Tần Thâm thấy Tần Lục và Khâu Chính đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn anh.
Thấy quần áo anh hơi ướt, Tần Lục vội vàng đứng dậy đi lấy khăn.
Tần Thâm nhận khăn từ tay em gái, vừa lau tóc vừa hỏi: “Hai người đã ăn tối chưa?”
Cả hai đồng thanh lắc đầu, động tác nhất quán.
Rõ ràng là đang chờ được phục vụ.
Tần Thâm: “Tôi đi thay đồ rồi nấu ăn cho hai người.” Nói xong, anh quẳng chiếc khăn trên tay, bước vào phòng ngủ.
Vào phòng, Tần Thâm đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ sạch. Vừa cởi chiếc áo đen bạc màu ra, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Anh vốn không thích ai xâm phạm không gian riêng tư của mình, đôi mày vô thức nhíu chặt.
Chưa kịp lên tiếng, Khâu Chính đứng phía sau hít một hơi lạnh, kinh ngạc thốt lên: “Anh Thâm, lưng anh…”
Tần Thâm quay đầu: “Cái gì?”
Mặt Khâu Chính ửng đỏ, ấp úng: “Dấu, dấu móng tay…”
Khâu Chính mới ngoài hai mươi, chưa từng yêu đương nhưng hiểu biết không ít. Những vết cào trên lưng Tần Thâm, nhìn thế nào cũng biết là của phụ nữ.
Hơn nữa, vị trí và góc độ như vậy… chắc chắn là do đã "làm chuyện gì đó"…
Trong đầu Khâu Chính đột nhiên hiện lên hình ảnh một người, bà chủ cửa hàng đồ sơn mài bên cạnh. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cậu ta lập tức lắc đầu, tự phủ nhận.
Không thể nào, hoàn toàn không thể.
Bà chủ đó dáng vẻ thanh tao, quý phái như vậy, rõ ràng không cùng một đẳng cấp với bọn họ. Huống chi, chỉ mấy hôm trước, anh Thâm còn bị cô ấy thẳng thừng từ chối.
Trong khi Khâu Chính còn đang suy diễn đủ điều, Tần Thâm cũng để ý đến những vết cào trên người mình.
Không chỉ trên lưng, mà cả trên cánh tay.
Trên vai thậm chí còn có dấu răng.
Lúc đó, cơ thể cô run rẩy, gần như bật khóc, chút sức lực ít ỏi còn lại đều dùng để cắn anh.
Khâu Chính giật mình hoàn hồn, mặt cười xởi lởi nhưng đầy tò mò: “Anh Thâm, là ai thế?”
Tần Thâm: “Không ai cả.”
Khâu Chính không tin, bước lại gần: “Có phải bà chủ tiệm tóc ‘Đại Mỹ Nữ’ không?” Tần Thâm: “Không.”
Khâu Chính bắt đầu đoán mò: “Hay là chị Phùng ở tiệm hoa giữa phố?”
Tần Thâm mất kiên nhẫn: “Không.”
Khâu Chính: “Vậy còn ai nữa? Gần đây đâu còn ai khác. Đám trước đây cũng bị anh hù chạy hết rồi. Không lẽ là bà chủ bên cạnh…”
Tần Thâm nghiêm mặt: “Tại sao không thể là cô ấy?”
Khâu Chính buột miệng: “Vì cô ấy chắc chắn không thèm để mắt đến người như chúng ta. Bà chủ đó là kiểu phụ nữ mềm yếu, mỏng manh, cần được nâng niu từng chút một. Nhìn qua đã thấy không thiếu đàn ông, lại toàn kiểu tinh anh. Còn chúng ta thì…”
Nói đến đây, cậu ta nhận ra ánh mắt sắc bén của Tần Thâm đang nhìn chằm chằm mình. Đầu óc như bị gõ mạnh, cậu ta cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó: “Không phải, anh Thâm, đừng nói thật sự là bà chủ đó chứ?”
Tần Thâm không trả lời, quay lưng lại, giọng lạnh tanh: “Ra ngoài, tôi thay đồ.”
Khâu Chính: “Anh Thâm…”
Tần Thâm: “Đừng để tôi phải nói lần hai.”
Khâu Chính: “…”
Bên ngoài, Khâu Chính ủ rũ rời khỏi phòng. Bên trong, Tần Thâm không lập tức thay đồ, mà đi đến giường, nhặt chiếc điện thoại tùy ý đặt trên đó lên.
Mở WeChat, anh vào khung trò chuyện đã ghim với người phụ nữ cần được nâng niu ấy, nhắn một tin: