Tiếng uống súp miso một cách điên cuồng truyền đến từ phía cô nàng kì lạ đột nhiên xuất hiện kia.
Là một cô nàng với mái tóc màu tím hồng được đan lại một bên gọn gàng khác hẳn với trang phục luộm thuộm đang mặc.
Dù cho cái vẻ ngoài trông khá xinh đẹp dễ thương kia, cô nàng đó lại đang bốc ra một mùi rượu nồng nặc đến nỗi Akira và Bocchi phải núp ra xa xa.
Người này… Không bình thường!
Trong khi hai người bọn hắn đang nghĩ về nhân sinh tạo sao lại gặp một người kì lạ như này thì người đó cũng đã nốc hết phần súp rồi trưng ra một bộ mặt thỏa mãn đến tận xương tủy.
“May mà có bọn em. Thực sự cảm ơn nhé! Không ngờ lại mua súp miso hến cho chị thật!”
Bocchi – chan nhận được lời cảm ơn đó thì cũng không biết phải phán ứng ra sao. Cuối cùng cô bé chỉ biết quay đầu đi rụt rè đáp: “K-Không có gì đâu ạ…”
Cơ mà bên kia… Sau khi tỉnh rượu một chút nhờ súp miso và cảm ơn thì cô nàng bợm rượu đó bắt đầu triệu chứng hậu say rượu.
Lắc lư cả người như thể khung xương chống chịu hết nổi, cô nàng ôm đầu lắc lắc rồi lẩm bẩm: “Muốn rửa sạch bộ não này quá…”
Sau đó cơn đau chuyển xuống dưới khiến cô nàng quằn quại ôm bụng: “Muốn vắt sạch rượu ra khỏi ruột gan quá…”
…
Nhìn cái cảnh này, Akira và Bocchi cùng lúc liếc qua nhau và cả hai đều hiểu ngay người còn lại đang nghĩ gì: [Có lẽ… Vừa cứu một người nguy hiểm rồi!]
Bocchi – chan nhanh chóng chọn ra cách tốt nhất trong tình huống này: 36 kế… Chạy là thượng sách!
“V-Vậy em xin phép về…” Cô bé sợ hãi chuẩn bị ôm lấy đàn guitar bỏ đi.
Ngay lúc hắn cũng tính êm đẹp chuồn theo thì người kì lạ kia gọi lại cả hai: “A khoan… Hai đứa tên gì ấy nhỉ?”
Đột nhiên lên tiếng một cách bình thường như vậy khiến cả hai người bọn hắn đều sững sờ.
Cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của người đang say bí tỉ kia, Bocchi – chan bỏ ý định chuồn đi và ngồi thụp xuống lại: “Gotou Hitori ạ.”
“Em là Akihito Akira.” Hắn cũng ngồi xuống lại bên cạnh cô bé.
“Ồ, tên hai đứa hay quá ta.” Cô nàng kì lạ đã bình tĩnh lại sau màn muốn gột rửa nội tạng và bắt đầu lục lọi thứ gì đó trong túi áo khoác và nói.
Akira và Bocchi ngước nhìn chị ta để chờ câu giới thiệu tên…
Cơ mà thứ bọn hắn nhận lại là cái điệu cười say khướt và… một [hộp rượu]. Hộp thứ 2,3,4 cũng được cô nàng lần lượt lấy ra từ chiếc áo khoác và xếp một hàng trước mặt.
… Túi thần kì của Doraemon hay gì!
Là hộp rượu, nó nhìn giống như hộp sữa, là loại rượu giá rẻ thường được bán trong cửa hàng.
Và trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả hai người bọn hắn. Cô nàng kì lạ kia cắm thẳng ống hút vào rồi bắt đầu nốc rượu một cách điên cuồng:
“Khà!!!!!”
“Đáng lẽ chị nên uống rượu có chừng mực thôi.”
“Mà vừa nói xong chị đã lại uống nữa rồi.”
“A ha ha ha ha!”
“Lấy rượu giải rượu!”
Run rẩy…
Thực sự là hắn đang sợ hãi con người trước mặt này…
[Ai cho hắn biết là đã gặp phải loại người gì đây đi!]
*****
Tình hình bây giờ là Akira và Bocchi – chan đang bị vướng phải một con người kì lạ nào đó khiến cả hai không khỏi run rẩy sợ hãi.
Ngay khi hàng dài hộp rượu được xếp ra thì cả hai người bọn hắn đã phải tự trách bản thân sao lại yếu lòng ngồi lại trò chuyện với cô nàng bợm rượu đó.
Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó…
Không hiểu sao cô nàng đó bắt đầu đứng dậy, hai mắt mở không ra nổi và lờ đờ đưa ra một hộp rượu rồi nói:
“À. Hai đứa muốn uống rượu không? Dù là rượu rẻ tiền thôi.”
“Mà chưa đủ tuổi à?”
“Nghe chị nói không đấy?”
“Sao hai đứa không nói gì hết vậy.”
… Đúng là hai bọn hắn không trả lời…
Bởi vì chị ta đang nói với bức tượng đá mà!
Nhìn cô nàng kì lạ đó bắt đầu trách móc bức tượng thì Akira ngay lập tức quay sang Bocchi – chan đang run rẩy kia và ra hiệu.
Cả hai cùng lúc gật đầu rồi nhanh chóng chuồn đi.
Cơ mà với tính lễ phép của mình, Bocchi – chan không quên chào trước khi rời đi: “À… Em về đây…”
Giọng nói của Bocchi truyền đến giúp cô nàng đang say kia tỉnh táo đôi chút. Akira thấy cô nàng dường như muốn nói chuyện thêm với bọn hắn nên đã quay sang thật nhanh.
Và trông một khoảng khắc, cô nàng đã tỉnh hẳn rượu và chạy đến chộp lấy thứ đang được đeo trên lưng của Bocchi – chan.
“Ô! Guitar! Em có chơi guitar à?”
“Chị có chơi trong ban nhạc, dù là chơi cho vui thôi.”
Cô bé hướng nội của chúng ta ngay lập tức vào cơ chế phòng bị cực độ. Cả cơ thể của Bocchi run lên từng hồi khi bị hỏi từ một người đến từ một ban nhạc người lớn… và thậm chí là một người lớn say rượu!
Vì thế, cô bé ngay lập tức phủ định:
“A không! E-Em mua guitar rồi bỏ cuộc sau một ngày.”
“Giờ đang tính bán cho tiệm cầm đồ.”
“Em muốn một người phù hợp hơn dùng cây đàn này để đưa nó l·ên đ·ỉnh cao.”
“E-Em không biết chơi ạ. Xin lỗi!”
“Không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền để tối ăn thịt nướng nữa!”
Một màn rap được Bocchi bắn ra chỉ trong vòng vài giây khiến cho cả Akira lẫn cô nàng kì lạ kia ngỡ ngàng.
Bình thường không nói nổi hết câu nhưng nói dối sao lại thuận miệng như vậy, Gotou Hitori – chan!!!!
Bắn rap xong thì cô bé đã ngay lập tức xoay người bỏ trốn.
Nhưng mà ngay khi Bocchi tính bỏ đi bán guitar (?) thì cô nàng kì lạ đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay cô bé để giữ lại: “Chờ đã!”
Người say quên cả trời đất kia đột nhiên lại nhìn về phía Bocchi – chan với một khuôn mặt nghiêm túc.
Cô nàng chậm rãi nói một cách cẩn thận:
“Bỏ cuộc sau một ngày thì phí lắm…”
“Bán thì lúc nào chẳng bán được…”
“Nếu thử tiếp tục thêm một chút nữa, không chừng em sẽ thành người phù hợp với cây đàn đó đấy.”
Ủa…
Có vẻ chị ta đàng hoàng hơn hắn nghĩ…
Bocchi – chan cũng bị những lời khuyên nghiêm túc ấy của cô nàng làm sững cả người.
Cô bé rụt rè đan tay vào nhau rồi xin lỗi: “E-Em xin lỗi ạ… Chuyện em vừa kể… Toàn bộ đều là nói dối!”
… Ẻm nói dối mượt thật!
Cuối cùng thì ba người bọn hắn ngồi xuống lại cùng nhau.
Cô nàng kì lạ đó không còn vẻ say khướt nữa mà cẩn thận thử chơi qua cây đàn của Bocchi – chan: “Ồ! Một cây đàn tốt. Em đã giữ gìn nó cẩn thận nhỉ?”
Chị ấy trả lại cây guitar rồi nói tiếp: “Chị thì chơi bass cơ. Rượu và bass còn quan trọng hơn sinh mạng của chị nữa. Nên chị luôn mang hai thứ đó bên người!”
Như để chứng minh cho những lời đầy thắm thiết của mình, cô nàng lại lần nữa lấy ra một hộp rượu và bắt đầu cắm ống hút chuẩn bị nốc.
Cơ mà…
Akira nhìn quanh rồi hỏi lại con người kì lạ kia: “Mà… Bass ở đâu ạ?”
Nghe lời ấy từ hắn, cô nàng nghiêng đầu nhìn qua.
…
Và…?
“Hình như để quên ở quán nhậu mất tiêu…” Cô nàng trưng ra một khuôn mặt cười thản nhiên như thể đây là một câu chuyện bình thường vậy…
…
[Sinh mạng… thật rẻ mạt!]
*****
Hai người bọn hắn bị cô nàng kì lạ kéo đi cùng tìm về chiếc bass [quý hơn sinh mạng] bị để quên kia rồi cùng ra chỗ bờ sông ngồi.
“Ta – da! Cây bass của chị đây! Siêu cấp ngầu luôn đúng không!?”
Chị ta ôm lấy cây bass đã bị bỏ rơi kia và bắt đầu khoe khoang về nó… Cơ mà đúng là nhìn khá ngầu đấy chứ, trông cũng đắt tiền nữa, đây là một cây bass tốt.
“A... Vâng… Ngầu lắm ạ.” Bocchi – chan rụt rè nói, cô bé đang khó xử vì bị người chỉ mới nói chuyện lần đầu kéo đi khắp nơi thì phải.
Nhận được lời khen, cô nàng kì lạ càng cười rạng rỡ hơn và bắt đầu kể: “Nhờ em nó mà buổi live hôm qua tuyệt lắm đấy! Vì thế mà chị uống uống đến nỗi [Đây là ai?] [Tôi là đâu?] và lạc em nó luôn!”
Theo lời kể thì cô nàng đã uống từ tối hôm qua đến tận chiều ngày hôm nay luôn đấy…
Say kiểu đó mà còn sống đến tận hôm nay thì đúng là kì tích rồi.
Akira chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy rợn cả người và nói: “Em nghĩ chị nên uống ít lại chút đi…”
Nghe hắn nói vậy, cô nàng kì lạ chỉ đơn giản là trưng một bộ mặt đỏ ngầu vì men rượu và hạnh phúc nói:
“Nah Nah~ Uống rượu giúp chị quên đi những lo âu cuộc sống [Lương hưu, suy giảm dân số, nghèo khó, v.v…]”
Bocchi – chan nghe cái vòng lặp đáng sợ kia thì cũng nghĩ về tương lai của bản thân… Và ngay lập tức hét toáng lên sợ hãi.
“Ha ha! Hitori – chan lẽ nào cũng là đứa bất ổn giống chị à!” Cô nàng sở hữu vòng tròn hạnh phúc kia thấy Bocchi bắt đầu lo âu giống mình thì vỗ đùi cười như được mùa.
Thấy cảnh này Akira cũng chỉ biết vỗ trán bất lực.
Bình thường Bocchi đã đủ kì lạ rồi, gặp thêm cô nàng kì lạ này càng khiến cái sự bất ổn ấy nhân lên gấp đôi.
Cũng may là sau một lúc hồn ma Bocchi cũng quay lại cơ thể: “E-Em xin lỗi vì hoảng loạn ạ…
Lúc này cô nàng kì lạ kia mới tỏ vẻ chững chạc đàng hoàng trở lại: “Chị không ghét mấy kiểu đó đâu. Mà lúc nãy hai đứa tính làm gì ấy nhỉ?”
Nghe vậy, Bocchi – chan sững người lại, cô bé khó khăn quay đầu sang nhìn Akira với vẻ mặt run run.
Đối mặt với ánh mắt cầu cứu đó, hắn chỉ nhẹ nhàng cười rồi gật đầu.
Thấy thế, Bocchi – chan như được tiếp thêm động lực và lấy ra tờ quảng cáo tự vẽ kia đưa cho cô nàng trước mặt và bắt đầu giải thích về buổi live của ban nhạc.
Đột nhiên, đôi mắt của người kì lạ kia bắt đầu rưng rưng.
Cô nàng đưa tay lên lau đi nước mắt và bùi ngùi nói: “Ư… Hitori – chan cũng là cô bé bi kịch à? Bán vé khó khăn lắm đúng không? Lúc mới đầu chị cũng vất vả lắm.”
Nghe những lời đầy xúc động đó, Bocchi – chan ngay lập tức rạng rỡ lên, cô bé như thể tìm được một người đồng cảm với bản thân vậy.
Akira bên cạnh thì cảm giác như thể cô nàng kì lạ kia là phiên bản tương lai của Bocchi – chan khi mà cô bé đỡ sợ người lạ và nghiện rượu vậy.
Cơ mà, đột nhiên màn khóc thút thít vì đồng cảm của chị gái người lớn kia dừng lại.
Chị ta đứng phắt dậy rồi cởi đi chiếc áo khoác rộng thùng thình bên ngoài và để lộ ra chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, đó là một chiếc váy mỏng toàn thân.
Chưa kịp cho Akira và Bocchi nói gì, cô nàng đeo cây bass yêu quý của mình vào và nói:
“Được rồi, vì ân nhân, chị sẽ giúp em một tay.”
“Chị và em…”
“Chúng ta sẽ diễn live đường phố ngay bây giờ!”
…
Cả Akira lẫn Bocchi – chan đều đang há hốc mồm trước cái tuyên bố bất ngờ kia của chị ấy.
Đúng vậy! Vì những người khác đều dễ dàng bán vé cho bạn bè nên hắn đã quên mất việc các nhóm nhạc trẻ thường có những buổi biểu diễn đường phố để thu hút người quan tâm.
Nó quá hợp lý cho người ít (không có) bạn như Bocchi!
Cô nàng kì lạ nghe hắn ủng hộ cũng cười tươi nói: “Phải không! Tờ rơi cũng làm sẵn rồi, biểu diễn đường thu hút mọi người để bán vé là cách tốt nhất!”
Akira cũng đồng ý với điều đó.
Nhìn dòng người nhộn nhịp xung quanh hắn cũng không khỏi hưng phấn: “Hôm nay còn đang có lễ hội ở khu này nên cũng đông người nữa!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chị sẽ nhờ người mang thiết bị tới ngay!” Chị ấy cũng hùa theo sự phấn khởi của hắn và nhảy nhót vui vẻ rồi ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
Cả hai đều đang thảo luận ngập trời cho buổi diễn đường phố và quên luôn nhân vật chính: Bocchi – chan!
Cô bé hướng nội của chúng ta run run cánh tay đang tính gọi lại hai người đang vui vẻ kia nhưng chẳng thể nào đủ dũng khí để từ chối.
Trước khi Bocchi – chan kịp đề cao dũng khí thì hai bộ âm li đã đến từ bao giờ và chị gái kì lạ kia đã bắt đầu chuẩn bị thiết bị.
Điều chình cho cây bass xong, chị ấy đã đứng phắt dậy và cầm trên tay những tờ rơi quảng cáo tự vẽ của Bocchi hét lớn:
“Mọi người ơi! Chúng tôi chuẩn bị diễn live ạ. Không tốn phí đâu nên nếu rảnh thì hãy dừng lại xem nhé!”
Akira thấy vậy thì cũng học theo cô nàng kì lạ đó và cũng cầm mấy tờ quảng cáo lên và cùng hét: “Chào mọi người ở Kanazawa – Hakkei! Chúng tôi chuẩn bị diễn live ạ! Xin hãy đến xem!”
Tiếng hét của hai người bọn hắn vang vọng quanh quảng trường gần ga tàu này khiến không ít người chú ý đến.
Những người dân bắt đầu đi đến ngó ngó thì đột nhiên một bóng hình màu hồng lại dùng [dịch chuyển tức thời] xuống đó và hướng về bạn hắn vỗ tay: “Oa! Hóng quá đi!”
“Ê này… Em cũng diễn với chị đấy…” Chị gái kì lạ cũng đỡ không nổi pha này của Bocchi và nhanh chóng gọi lại cô bé.
Thế là trước ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh, cô bé cực độ hướng nội của chúng ta thất thiểu bị lôi về sân khấu.
Akira đứng nhìn Bocchi – chan sắp co ro thành miếng bọt biển có thể bốc hơi bất cứ lúc nào kia.
Hắn hiểu là cô bé đang sợ hãi đám đông như thế nào.
Nhưng hắn cũng biết rằng cô bé đang cố gắng để bán vé giúp ban nhạc, nơi mà những người bạn đầu tiên trong đời đang nỗ lực hết mình.