Trong căn phòng tiếp khách sang trọng nằm ở tầng cao nhất của khách sạn hiện đại bậc nhất.
Bầu không khí đang trở nên kì lạ hơn bao giờ hết sau màn nổi xung kia của vị Creator nổi tiếng bậc nhất trong giới doujinshi: Kosaka Akane!
Không biết rằng Akira chỉ vì một vài câu nói của mình mà đắm chìm vào câu hỏi về nhân sinh, cô nàng vẫn tiếp tục màn chửi bới đầy tức giận của mình:
“Nghe này thằng khốn! Nếu cậu còn chút nào đó tôn trọng ước mơ, lý tưởng của những người bạn đang hướng đến việc trở thành một creator chân chính kia...”
“Hãy làm đi! Thành một cretor thực thụ!”
Sau khi hét ra toàn bộ suy nghĩ của mình, cô nàng tự rót cho mình một ly rượu nữa và uống cạn nó trong chớp mắt.
Những lời nói đó mang Akira về thực tại một lần nữa.
Hắn vẫn chưa có câu trả lời cho thế giới này… Nhưng ít nhất thì hiện tại có thứ hắn có thể làm và có thể một lần nữa [Sống thật] hơn.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Cất lên một tông giọng cực kì bình thường như thể nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả: “Nói đi. Cần tôi làm gì?”
Chờ được câu trả lời bản thân mong muốn, Kosaka Akane đột nhiên nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Cô nàng nhếch miệng, chỉ vào tập tài liệu trên bàn: “Bản kế hoạch đó chưa hoàn thiện, nó cần một phó đạo diễn biết cách khiến nó tỏa sáng hơn nữa.”
“Vậy nên…”
“Sống vì nó!”
“C·hết vì nó!”
“Biến những thứ giả tạo kia thành thật đi!”
Akira không đáp lại gì cả mà gật đầu rồi cất lại tập tài liệu vào bọc và đứng dậy rời đi. Mọi thứ dường như cực kì bình thường tựa một buổi thảo luận công việc và chẳng có màn combat nào ở đây cả.
Đi được một nửa thì đột nhiên hắn dừng lại và quay sang nhìn cô nàng đang mỉm cười thỏa mãn tiếp tục rót rượu kia:
“Kosaka Akane.”
“Chê trách người khác nhưng tôi thấy cô cũng không tôn trọng công việc Creator chút nào.”
“Tôi mặc kệ lí do cô tìm đến rượu một cách điên cuồng như vậy, dù có là vì công việc Creator đi nữa.”
“Nhưng nó sẽ phá nát sức khỏe của cô, đúng chứ?”
“Vậy ra thứ mà cô nói [thuần túy] chỉ đơn giản là thỏa mãn sáng tạo ngay thời điểm này thôi sao?”
“Cô chẳng thèm mong muốn đi cùng với nó lâu dài nhỉ?”
Cô nàng đang thưởng thức hương vị thơm ngon từ rượu thì đột ngột bị hắn sấy một trận khiến cô sững hết cả người.
Đây có vẻ là lần đầu tiên cô nàng bị chất vấn về công việc Creator của bản thân.
Lần đầu tiên!
Kosaka Akane điên tiết quay phắt sang hắn và gằn từng chữ như ăn tươi nuốt sống: “Cậu đang nói cái quái gì thế hả!”
Akira nhận lấy ánh mắt đầy căm phẫn đó và chỉ hờ hững chỉ vào cô nàng.
Đúng hơn là hắn đang chỉ vào bàn tay đang nắm chặt ly rượu.
“Tay của cô. Tay của cô lúc nãy đã run rẩy phải không?”
“Một họa sĩ như cô mà chẳng thèm để tâm đến đôi tay của mình, thậm chí là phá hỏng nó thì có tư cách gì nói về công việc Creator với tôi!”
Nghe những lời đó từ hắn.
Đôi mắt đang đầy giận dữ của cô nàng đột nhiên như thể bị nhòe đi.
Đôi môi xinh đẹp ấy há ra nhưng chẳng thể phát ra một âm thanh nào.
Akira thấy vậy thì phất tay rời đi:
“Tự giải quyết cho tốt.”
“Tôi không muốn con game huyền thoại 20 năm mà bản thân vừa nhận làm đạo diễn sẽ bị hủy họa trong tay vị creator siêu nổi tiếng nhưng lại tự phá sức khỏe như cô đâu!”
[Rầm] tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng.
Ngay khi rời khỏi căn phòng đó, mọi cảm xúc bị che dấu đã bộc phát. Trong đầu Akira lúc này vẫn vang vảng từng câu từng chữ của Kosaka Akane vừa nãy.
Trái tim của hắn như đang bị ai đó bóp nghẹt.
Đầu óc của hắn như một quả bóng bị bơm quá căng đến nỗi muốn nổ tung.
Thật sự thì… Hắn đang nhìn nhận thế giới này như thế nào?
*****
Màn đêm luôn là một người bạn thân thiết đối với những kẻ cô độc.
Akira không biết bản thân có thực sự cô độc không nhưng khi bóng đêm ấy phủ kín bầu trời thì hắn lại cảm thấy đỡ nặng nề hơn.
Rải bước bên cạnh bờ sông, từng làn gió mạnh ấp đến thổi loạn mái tóc rối của hắn.
“Việc kết hợp xuất bản manga đã được thông qua. Bên biên tập đã liên hệ với trang web Comico của NHN Japan, sau khi hoàn tất thì có thể bắt đầu đăng ngay.”
“Nhưng mà… Cậu có chắc là có thể cân bằng giữa vẽ manga và viết sách không vậy?”
Là giọng nói của Machida – san, cô ấy đang đi bên cạnh hắn lúc này.
Khi hắn rời khỏi tòa nhà sang trọng kia thì cô nàng đã đứng chờ sẵn từ trước. Sau đó hắn nhờ cô nàng mang đến đây đi dạo trong khi nghe báo cáo về công việc.
[Hotarubi no Mori e – Khu rừng đom đóm]
Là tác phẩm tiếp theo mà Akira đang chuẩn bị.
Còn lý do lựa chọn nó… Chắc có lẽ chính bản thân hắn cũng đang nghĩ gì đó về chính bản thân…
[Sẽ một ngày nào đó đột ngột biến mất khỏi thế giới này?]
Lắc đầu bỏ qua…
Chọn nó là khi circle làm game với Tomoya được thành lập và hắn được giao cho vị trí quan trọng là đạo diễn thì Akira đã bắt đầu phát triển kĩ năng [Hội họa] của mình.
Đạo diễn là vị trí mà bản thân phải biết cách kết hợp giữa kịch bản và tranh minh họa một cách hợp lý giúp cho game có những chiều hương phát triển nhân vật lẫn cốt truyện hấp dẫn hơn.
Vì thế thời điểm đó hắn đã bắt đầu luyện tập vẽ manga.
Lúc đầu chỉ là cố gắng giúp Eriri bằng cách thử vẽ nữ chính của chúng ta, Katou Megumi.
Sau khi Eriri đã bắt đầu nắm bắt được biểu cảm cho nữ chính thì hắn chuyển qua tự vẽ cho mình một bộ manga riêng để cày lv kĩ năng.
Và Akira đã chọn [Hotarubi no Mori e] một bộ vừa có manga vừa có anime.
Ngày đầu tiên của kì nghỉ hè hắn đã mang bản thảo gửi cho Machida – san và nhờ cô nàng giới thiệu với tư cách một họa sĩ manga: Aki Akira.
Vậy là giờ đây hắn phải vừa vẽ manga vừa chuẩn bị cho việc tự viết một quyển light novel dựa trên anime.
Mà có lẽ đó cũng chính là lí do Kosaka Akane nhất quyết tìm đến hắn để làm phó đạo diễn cho con game huyền thoại 20 năm như vậy và thậm chí còn nói về việc hắn vẽ tranh.
Nghĩ đến đây, Akira thở dài một hơi đầy mệt nhọc.
Hắn không đáp lại và Machida – san cũng chú ý đến vẻ mặt của hắn nên cũng chẳng hỏi gì thêm nữa.
Nhìn mặt sông đang chảy êm ả kia…
Trong lòng hắn lại cuộn trào lên những suy nghĩ bất tận.
*****
Bây giờ đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Trải qua một ngày dài với đầy những biến cố như vậy khiến bản thân Akira hôm nay thực sự mất sạch năng lượng.
À đó không phải lí do hắn mang ra để bao che cho việc lúc huấn luyện buổi sáng ở đền Ryuudou hắn đã bị ăn no hành đến mức b·ất t·ỉnh đâu nhé.
…
Hắn đang lạc lối…
Cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen…
Không khí đã mát mẻ hơn vào buổi chiều và hắn lúc này đang đi dạo quanh cả cái thành phố Tokyo rộng lớn này một cách vô định.
Lúc sáng, sau khi được Issei chăm sóc và tỉnh lại, hắn đã nói tránh đi câu hỏi của cậu ta về v·ết t·hương và bắt đầu đi dạo.
Không ăn trưa, bụng hắn bắt đầu kêu rộn ràng nhưng bước chân của hắn vẫn chưa muốn dừng lại…
Akira bây giờ như thể muốn tìm một thứ gì đó… Nhưng thứ đó hiển nhiên không tồn tại ở thế giới này.
“Đang ở đâu vậy nhỉ?”
Sau khi dòng người dần dần đông lên và tiếng huyên náo từ nhà ga và các cửa hàng xung quanh bắt đầu lớn dần thì hắn mới lấy lại tinh thần.
Có vẻ ở đây chuẩn bị tổ chức lễ hội hè vào tối nay thì phải, mọi người đang tất bật chuẩn bị cho nó, và người dân cũng bắt đầu hào hứng di chuyển đến.
… Trông mọi người thật vui vẻ hạnh phúc.
Akira thẫn thờ nhìn dòng người rồi đi ngược lại.
Hắn nhanh chóng tìm một nơi khác để ổn định lại tâm thần, không xa xuất hiện một con đường khá yên tĩnh gần sông với một chiếc cổng torii làm bằng đá.
Đột nhiên, một bóng hình trông khá quen xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Bộ đồ thể dục tay dài màu hồng đang ngồi co ro trên bậc thềm ngay sau chiếc cổng.
Một người xã sợ như cô bé sao lại ở đây vào lúc này nhỉ?
Hắn nhanh chóng đi đến: “Bocchi – chan? Em làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây vậy?”
“Óa!!!!!” Tiếng hét thất thanh của cô bé vang lên ngay khi hắn xuất hiện.
Bocchi – chan cuống đến mức trượt ngã khỏi bậc thềm một cái [Rầm!]
Và đống tờ giấy mà cô bé đang buồn rầu giữ chặt trên tay bay đầy trời.
Bỏ qua sinh vật kì lạ trên mặt đất vì đã quá quen với những tình huống khó đỡ kia, Akira bắt lấy một tấm trong số tờ giấy đang lã tã.
Thì ra là vậy… Cô bé đang đi bán vé cho buổi live sắp tới của Kessoku Band.
Nghe nói mỗi thành viên sẽ chịu mức khoán là 5 vé thì phải.
Và mấy tờ giấy giờ đang vất vưởng dưới đất là tờ quảng cáo mà Bocchi – chan tự vẽ để có thể đi bán vé.
Cơ mà dù vẽ khá dễ thương đấy… nhưng sợ giao tiếp đến thế thì sao tự đi bán vé nổi?
“C-Chào anh… Akihito – senpai…” Trong khi hắn đắm chìm vào bức quảng cáo tự vẽ kia thì Bocchi – chan cũng đã đứng dậy và rụt rè chào hắn.
Hắn lúc này mới quay sang gật đầu cười chào cô bé rồi hai người cùng nhau thu thập lại mấy tờ quảng cáo đang rơi khắp nơi kia.
Hôm nay là một buổi chiều đẹp trời, ngọn gió từ mặt sông thổi đến khiến mọi thứ mát mẻ hơn trong một ngày hè oi bức.
Trên bậc thềm, đang có hai con người thẫn thờ ngồi ở đó nhìn đám mây không ra hình thù gì trôi nổi trên bầu trời xanh…
Cả Akira và Bocchi – chan đều không nói gì, hai người cứ vậy mà ăn ý cùng nhau tận hưởng bầu không khí yên tĩnh êm ả này.
Trước đây, hai người bọn hắn gặp nhau đều là ở Starry, và ở đó luôn có những người năng động như Kita – chan hoặc Nijika đứng ở giữa bắt chuyện.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp riêng như vậy chứ đừng nói đến việc nói chuyện 1v1 với nhau trước đây.
Đột nhiên, Bocchi – chan mở đầu lên tiếng: “A-Anou… Em đã thử… làm tờ rơi quảng cáo cho buổi diễn của ban nhạc…”
Akira quay sang nhìn cô bé rụt rè nói chậm từng chữ kia.
Có vẻ Bocchi đang trả lời cho câu hỏi của hắn lúc nãy, cô bé thực sự rất tốt bụng và lễ phép.
“Làm thủ công luôn nhỉ. Vẽ tay như vậy đúng là dễ gây thiện cảm ơn.” Hắn mỉm cười đáp lại.
Khi hắn nói vậy, gương mặt Bocchi – chan phấn khởi ngay tức khắc, hai mắt sáng lên như thể đang hỏi hắn: Thật chứ!
Bocchi – chan rất thích các lời khen, đây là điều mà mọi người trong ban nhạc ai cũng ngầm hiểu… Dễ dụ quá đi!
Nhưng mà ngay sau khi tận hưởng lời khen của hắn bằng nụ cười khả ố thì cô bé ngay lập tức u ám trở lại: “Nhưng em… Sợ quá… Nên đã không phát được…”
Hai mắt tối sầm, cô bé suy sụp trở lại giống lúc nãy. Đây hẳn là lí do tại sao Bocchi – chan lại chạy đến chỗ đông người như thế này nhưng rồi lại ngồi co ro trong gốc khuất.
Lúc này, giọng nói u buồn như phát ra từ đáy vực lại tiếp tục vang lên: “Mọi người đều đã bán được hết vé rồi… Còn em… Bản thân em tệ quá đi…”
Bocchi – chan nói như thể những giọt nước mắt sẽ rời khỏi đôi mắt rưng rưng ấy bất cứ lúc nào.
Đã cố gắng đến vậy… nhưng tính cách của bản thân cô bé lại chính là thứ ngăn cản cô bé nhiều nhất.
Akira không hiểu sao lại tự ngẫm nghĩ về những gì bản thân đã làm từ khi đến thế giới này… Không lẽ hắn… Cũng đang bị chính bản thân ngăn cách với thế giới?
Không biết nữa.
Hắn đứng dậy vươn vai một cái cho vơi đi sự mệt mỏi rồi nhìn thẳng vào cô bé đang đau buồn về bản thân kia:
“Bocchi – chan này… Chẳng phải em đã tự mình đi đến tận đây để có thể tìm cách bán vé sao?”
“Giống như lúc trước vì để giúp ban nhạc, em cũng đã chịu đựng sự sợ hãi và bắt đầu làm thêm tại Starry nữa.”
“Em đã từng bước, từng bước vượt qua chính bản thân mình và đi xa hơn nữa.”
“Vì thế anh tin rằng: Lần này em vẫn sẽ làm được thôi, khi em cố gắng hết mình như vậy!”
Để mà nói thì, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.
Tuy rằng Akira vẫn chưa thể tìm được câu trả lời cho bản thân. Nhưng không hiểu sao khi gặp được Bocchi – chan rồi nhớ lại những cuộc gặp gỡ với những người bạn ở thế giới này…
Hắn có lẽ đã tới gần câu trả lời hơn rồi.
Bocchi nghe được những lời ấy của hắn thì sững người lại.
Cô bé chầm chậm ngẩn đầu lên ngỡ ngàng nhìn vào Akira đứng trước mặt kia.
Không còn những sự u ám, cũng chẳng hề vui vẻ điên khùng…
Bocchi – chan lúc này chỉ đơn giản là thẫn thờ nghĩ về điều những gì mà hắn vừa nói kia.
Hai ánh mắt chạm vào nhau và dường như hai kẻ cô độc đều hiểu được những gì mà người kia đã phải cố gắng.
Đột nhiên!
Trong khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng thì tiếng [Rầm!] trầm đục vang lên phá tan đi bầu không khí đó.
Tiếng đó vang lên một cái thì Bocchi – chan như thể có được siêu sức mạnh: Dịch chuyển tức thời.
Chỉ trong 0.1s, cô bé đã trốn ở sau lưng Akira rồi run rẩy nhìn về phía tiếng vang.
Akira cũng chú ý đến nó… Đó là một người đang nằm vật dưới đất và dường như không còn nhúc nhích tí nào!
“A! Ơ! Có người b·ất t·ỉnh! P-Phải làm sao bây giờ…” Bocchi – chan cũng nhận ra tình hình của người nọ và bắt đầu hoảng loạn hết cả lên.
Cô bé tính chạy lại gần nhưng được một nửa thì cứng người lại vì sợ, sau đó luống cuống lấy điện thoại ra tính gọi c·ấp c·ứu.
Nãy Akira có nói rồi phải không: Bocchi thực sự là một người rất tốt bụng!
Cũng may là người mà cả hai bọn hắn đều nghĩ đã nghẻo kia cuối cùng cũng gượng dậy.
Nhưng điều đầu tiên người đó làm là vươn cánh tay run rẩy bám chặt vào Bocchi – chan và rên rỉ: “N-Nước… Làm ơn… Cho tôi nước…”
“À. Vâng! Em sẽ đi mua ngay!” Bocchi khi bị người lạ bám vào thì sợ hãi nhảy thót lên nhưng rồi cũng bình tĩnh lại với tấm lòng muốn cứu người.
Cơ mà ngay khi cô bé hướng nội của chúng ta đồng ý thì người đang vật vã dưới đất kia ngay lập tức đệm thêm: “Với thuốc say… Rồi cả canh miso hến… kèm cháo nóng… Nằm nghỉ ngơi trên một chiếc giường vừa mềm mại vừa có nắng ấm…”
…
Nghe đến đây thì Bocchi – chan cũng lặng luôn cả người…
Cô bé thẫn thờ quay sang nhìn Akira với một ánh mắt cầu cứu!
Hắn cũng chỉ biết bất lực vỗ trán trước cái tình huống kì lạ như thế này: